27. Cậu có còn yêu em không?

259 60 7
                                    

Trăng lăn dài trong sương đêm vẽ nguệch ngoạc vài ánh nhàn nhạt trên mái tóc xanh phơ phất trong gió của người niên thiếu. Hanh cứ ngồi đó, lắng nghe tiếng thổn thức từ lồng ngực dội ra, nghe tiếng u hoài của một cuộc đời mà mai đây thôi sẽ còn chẳng biết đâu là bình minh hay chạng vạng.

Thích, yêu và thương một người? Ba trạng thái ấy khác nhau như thế nào, lòng anh tự hiểu, từ lâu đã tự ngẫm ra rồi. Anh thương Kỳ mà cũng yêu Kỳ tha thiết. Vì thương nên mới nguyện đem đời hèn mọn này hiến dâng, nguyện vì người ấy mà sẵn sàng hy sinh tất cả. Nhưng anh cũng yêu Kỳ, nên càng muốn bắt Kỳ về, giấu Kỳ đi, giữ làm của riêng mình. Hanh cường hãn và chiếm hữu như thế tất thảy đều chỉ vì một người mà thôi.

Nhưng giờ phút này, thương hay yêu còn đâu là nghĩa lý, chỉ cần nhìn thấy người ấy vui vẻ, bình an là hạnh phúc rồi, bản thân từ lâu cũng chẳng còn trông mong vào chút tình cảm cố níu kéo này nữa.

"Thôi, cậu về nhé." Hanh ngoảnh đầu nhìn cánh cửa vẫn im lìm, gió hè vẫn dào dạt đập phanh phách lên tấm phên nứa, chung quanh tiếng dế mèn vọng lên ở một cõi, ễnh ương kêu rền trời và tiếng quốc vẳng vào đêm không nhừa nhựa; mà ở đây lặng im phăng phắc.

Anh đứng dậy, không nhìn lại, đặt cây đèn dầu đã cạn đi phân nửa hãy còn đang leo lét vài ánh sáng lập lòe, chiếc áo cánh nâu cũng gấp gọn để nguyên một góc. Anh sải chân mà bước đi.

"Ngô năm nay được mùa lắm." Tiếng Kỳ dội vào đêm hè phả vào tai Hanh nghe êm ru như tiếng ai hát. Nó đứng tựa đầu vào bậu cửa, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn trằn trọc vào cây đèn dầu còn một vài hột sáng.

Hanh cứ đứng giữa sân mà bất động, khắp người nóng ran lên như lửa đốt, có gì đó trào dâng nơi lồng ngực, co lại, siết chặt lấy buồng phổi, rồi tựa như có bàn tay vô hình vuốt lấy má anh, xoa lên mái tóc anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Hanh lặng câm, đăm chiêu nhìn bóng dáng bé nhỏ đang vắt chéo chân đứng giữa thềm nhà.

"Em bảo." Rồi Kỳ hít một hơi đầy phổi mình, hắng giọng. "Ngô năm nay được mùa lắm. Em muốn nướng ngô cho cậu ăn, em muốn luộc ngó sen cho cậu, em muốn cùng cậu chăm đàn gà sau nhà. Đợi thu sang, hồng cũng sẽ chín, em trèo cây hái cho cậu nhé."

Hanh ngơ ngẩn lắng nghe những lời Kỳ nói, từng tiếng, từng tiếng như gió động vào rừng cây, gió sâu thành chuỗi quất lên những bụi cỏ khô, gió làm xào xạc lá, gió làm chim bay tán loạn rừng.

"Kỳ."

Nó không đáp mà bước chân trần đi ra giữa sân đứng cùng anh, nó vươn tay nắm lấy đôi bàn tay hao gầy của người trước mặt, những thớ thịt chai sần và thô ráp, những gân xanh ngoằn ngoèo trên xương tay khúc khuỷu. Hanh cứ trơ đôi mắt đã vằn to hết cỡ mà nhìn nó, giương ánh mắt thiu thiu nhìn sâu vào hồn người mình thương nhớ, đôi mắt dại khờ ấy cũng nhìn anh. Nhưng ôi, không còn là ánh mắt đăm đăm căm hận, không còn là ánh mắt buồn phiền, chán ghét, mà giờ chất chứa nhớ nhung da diết, mà giờ là dào dạt những yêu thương. Tựa hũ mật ngọt, khiến anh ngây ngất, chết mê chết mệt, cả cuộc đời cũng chẳng muốn bứt ra.

"Vào nhà thôi cậu."

Hanh lầm lũi theo sau, mặc Kỳ dắt anh như một đứa anh lớn đang chăm bẵm đứa em nhỏ. Anh ngồi trên chiếc giường tre đã chêm lại. Ngày ấy, anh cũng từng nằm đây, cũng ôm lấy Kỳ, cũng ngẫm ngợi những tương lai xa xăm mịt mù, cũng ngơ ngác trước một thớ tình cảm mãnh liệt đang dệt lên trong lòng.

Taegi | Bao giờ cho đến tháng BaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ