9. Bão

172 14 0
                                    

Thời gian là thứ không thể thỏa hiệp. Nó trôi đi một cách đều đặn, bất kể Jay muốn nó dừng lại, hoặc ít nhất là chậm lại. Thay vào đó, bởi vì thời gian là tương đối, anh ấy cảm thấy nó cứ nhanh dần lên khi gần đến mùa đông.

Những học sinh cuối cấp đang chuẩn bị cho kì thi CSAT đầy căng thẳng còn cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn. Nhưng Jay có thể ít quan tâm đến bài kiểm tra hơn. Anh ấy có nhiều thứ quan trọng hơn để suy nghĩ. Giống như dùng cách nào để nói với Yoohan rằng anh ấy sẽ rời đi. Đôi khi, Jay muốn cười vì anh đã thay đổi nhiều như thế nào. Nhưng cũng tại cách anh ấy chỉ thay đổi khi có sự hiện diện của Yoohan. Anh ấy đã kìm chế bản thân bao nhiêu, nhưng anh ấy cũng đuổi theo sự ham mê nhất thời mà Yoohan đã cung cấp trong vài tháng này. Về phần cậu ấy thật là tàn nhẫn.

Điều đó thật tàn nhẫn đối với Yoohan. Jay đã nhắn tin và gọi điện cho Yoohan với một cường độ ám ảnh, và Yoohan gần như nghĩ rằng mình đã bị chơi khăm hay gì đó. Jay sẽ đón Yoohan ở trường một cách ngẫu nhiên và đưa cậu đi lái xe hoặc uống cà phê. Đôi khi Yoohan ép buộc anh bằng một cái nắm tay dễ thương khiến Jay không thể nói không khi vào một cửa hàng giải trí hoặc cửa hàng tiện lợi; những hoạt động mà Yoohan coi là ' trải nghiệm những người bình thường' như thể Jay sinh ra là một quý tộc hay gì đó. Tóm lại, Jay đã tận hưởng những ngày cuối cùng ở Hàn Quốc thật trọn vẹn. Nhưng mọi chuyện đã dừng lại vào tháng 11, vì Jay phải thi CSAT và Yoohan phải thi cuối kỳ, vì vậy cậu không còn thời gian để đi chơi với Jay nữa. Nó khá là buồn cười, vì nó khổng phải học sinh chuẩn bị cho CSAT mới là người phải bận rộn hơn. Nhưng khi CSAT kết thúc, Jay buộc phải bận rộn với thủ tục chuyển đi. Vì vậy, cuối cùng họ không gặp nhau nhiều cho đến cuối tháng.

Đối với Jay, đây là lúc để tỉnh táo và thức tỉnh sau những ngày tháng đẹp như mơ của mình. Đối với Yoohan, đã đến lúc nhận ra mình đang vấp ngã sâu hơn. Dành gần như cả giờ đồng hồ để nghe những trò tai quái của Yoon Jay đã khiến sự hiện diện của anh ngày càng lớn hơn rất nhiều trong lỗ hổng trái tim Yoohan. Và sự hiện diện đó không chỉ ở đó để lấp đầy sự trống trải, nó ở đó để thấm vào vết nứt và hàn gắn mọi thứ đã bị phá vỡ. Và việc đột nhiên không ở bên Yoon Jay trong nhiều tuần khiến cậu ấy bồn chồn không thôi. Cậu thậm chí không thể giả vờ không nhớ Jay nữa. Cậu đã bám vào tin nhắn mà họ đang có, và chờ đợi một cuộc gọi hiếm khi đến nữa. Ngay cả niềm kiêu hãnh vô ích của cậu cũng không thể ngăn cản cậu nhận ra mình đã yêu. Vì vậy, khi họ gặp lại nhau trong cái lạnh đầu đông, Yoohan có cố kìm nén bao nhiêu cũng không thể che giấu được vẻ rạng rỡ trong đôi mắt và chút ửng hồng trên má. Nó khiến trái tim của Jay rung lên và khiến dạ dày của anh ấy quặn lên vì đau. Tuy nhiên, Jay vẫn không thể kìm được bản thân mình khi xoa và bóp khuôn mặt xinh đẹp đó.

"Y-dừngh. Đau. Lạnh!" Yoohan đã phải vật lộn khi Jay trêu cậu ấy như một người phụ nữ.

"Trông thật hạnh phúc" Jay cười toe toét.

"Sao cậu lại vui như vậy, hừ? Kết quả của cậu tốt như vậy sao?"

Yoohan cố gắng cười toe toét với vẻ tự mãn rõ ràng mặc dù bị biến thành một con sóc chuột. Cậu vẫy bảng điểm trước mặt Jay, người cuối cùng cũng thả cậu ra để bắt lấy tờ giấy. Yoohan tự mãn là đúng. Kết quả của cậu lần này tốt hơn nhiều, vì cậu không chỉ ôn tập nó trong vòng hai tuần. Ngay cả kết quả tiếng Anh của cậu ấy cũng tốt hơn một chút.

Payback Fanfiction: Mùa Hè Năm ĐóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ