【Chương 39】

1K 60 0
                                    









Phác Trí Mân nhận được mệnh lệnh liền đi làm việc, Tuấn Chung Quốc ôm cổ Kim Thái Hanh, nghiêm túc đánh giá anh thật lâu.

"Hanh, anh còn giận sao?"

Kim Thái Hanh sắc mặt dịu đi chút, nhéo cằm nhỏ của Tuấn Chung Quốc, nhân tiện hôn đôi môi mềm mại của cậu, dán lên môi cậu, nhẹ giọng nói: "Bé cưng không được để mình bị thương, biết không?"

Tuấn Chung Quốc gật đầu, vươn đầu lưỡi liếm môi của hắn.

"Em rất lợi hại, sẽ không chết!"

Kim Thái Hanh cánh tay căng thẳng, thân thể hai người dán chặt tại một chỗ, con ngươi tam bạch thâm thúy có chút hung ác nhìn cậu, Tuấn Chung Quốc rụt cổ.

"Hanh?" _Cậu có nói sai cái gì sao? Cậu thật sự cảm thấy mình rất lợi hại a!

Kim Thái Hanh cắn môi cậu một cái, tuy rằng không phải rất đau nhưng để lại một dấu răng nhợt nhạt, nhìn cậu mắt to ngập nước, cảnh cáo.

"Bị thương cũng không được! Nếu không..."

Tuấn Chung Quốc hơi sợ nuốt nước miếng, thật cẩn thận hỏi: "Nếu không như thế nào?"

*Baa*

"Ô... Hanh là người xấu!"

Tuấn Chung Quốc vuốt mông nhỏ vốn không đau của mình, ủy khuất nhìn hắn, trong mắt nước mắt lăn qua lăn lại, đột nhiên lớn tiếng khóc ra.

"Oa... Hanh không thương em!"

Hắn trước kia lúc rất tức giận cũng không đánh cậu, bây giờ hắn cư nhiên đánh cậu, còn nhìn cậu hung dữ như vậy, hắn rõ ràng nói qua là không hung dữ với cậu.

"Ô... Hanh là kẻ đại lừa đảo!"

Doãn Chính Hàn nghe tiếng khóc của cậu vội vàng đi vào phòng khách, nhìn thấy cảnh này cũng không biết mình có nên tiến lên khuyên không.

Không nghĩ tới cậu cư nhiên lại khóc thê thảm như vậy, Kim Thái Hanh tay chân có chút hoảng, vội vàng giúp cậu xoa.

"Rất đau sao? Ngoan... Đừng khóc, đều là tôi không tốt, nếu không cho em đánh lại?"

Tuấn Chung Quốc đột nhiên dừng tiếng khóc, ở trên người hắn cọ cọ, đem nước mắt trên mặt cọ sạch sẽ, chôn ở trong lòng hắn ngây ngô cười, cậu chỉ biết Hanh vẫn yêu cậu.

Thấy cậu không có phản ứng, Kim Thái Hanh vội vàng đem cậu từ trong lòng ra.

"Bé cưng..."

Tuấn Chung Quốc móm miệng, ôm hắn hỏi: "Thật sự muốn cho em đánh lại sao? Có thể sẽ chết người đó."

Kim Thái Hanh nhìn cậu vẻ mặt nghiêm túc, dở khóc dở cười.

"Bé cưng nỡ đánh chết tôi sao?"

Tuấn Chung Quốc lắc lắc đầu, đáp: "Thế vẫn là không cần đánh."

Doãn Chính Hàn ở một góc bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra vốn không cần anh phải lo lắng rồi. Thật đúng là không ngờ ông chủ một khi động lòng, cư nhiên kinh thiên động địa như vậy.

「Vkook ver」Ác Ma Chi Sủng - Dục Cầu Chiếm HữuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ