Chương 62: BỊ THƯƠNG

267 9 0
                                    

Qua một lúc lâu, Minh Triệu mới dần tỉnh lại, không hiểu sao lại thấy tủi thân, nghẹn ngào bật khóc.

Kỳ Duyên hoảng sợ, nhanh chóng xoay nàng lại, nâng cằm nàng, ân cần hỏi han: "Bà xã, sao vậy em? Sao lại khóc vậy?"

"Duyên...Rút ra ngay!" Minh Triệu trừng mắt liếc cô, căm giận nói.

Kỳ Duyên hơi hoảng, cho là vừa rồi mình quá mức hưng phấn nên làm nàng bị thương, vội vàng rút ra, không có vật cứng của cô chắn giữ, hỗn hợp tinh dịch và dịch trong suốt không ngừng từ trong hoa huyệt chảy ra, vừa thấy Kỳ Duyên lại khô miệng, gậy thịt vừa mềm lại cứng lên.

Có điều còn lo lắng mình lỡ làm nàng bị thương, nhanh chóng kéo da thú lau lau cửa huyệt, cẩn thận kiểm tra một hồi, không bị rách nhưng sưng đỏ ửng, e lại cô vào lần nữa nàng sẽ khổ sở.

Dù sao cũng sợ nàng đau, nên nén nhịn, ngẩng đầu nhỏ nhẹ dỗ dành: "Xảy ra chuyện gì? Bà xã, tiểu huyệt của em không bị rách, rốt cuộc là không ổn chỗ nào? Hửm?"

Minh Triệu đấm lên ngực cô, oán trách: "Duyên lại ăn hiếp em, vừa nãy thiếu chút nữa bị Duyên giết chết rồi!"

Kỳ Duyên nghe nàng nói vậy lại thấy vui vẻ, cúi đầu hôn lên môi nàng mấy cái, lúc này mới đắc chí nói: "Thế nào, ông xã em dũng mãnh chứ? Em không phải thích Duyên dũng mãnh sao?"

Nhìn dáng vẻ cô hớn hở, Minh Triệu hận ngứa răng, mém bị cô ép chết, không biết đau lòng lại còn tự hào, thế là cấu véo lưng cô, ấm ức nói: "Duyên còn cười được nữa, không biết thương em chút nào hết!"

"Bà xã, em nói oan cho Duyên quá, Duyên không phải vừa mới thương em đó sao, còn rất ra sức thương em nữa." Kỳ Duyên vừa liếm tai nàng vừa cười dê.

Minh Triệu thấy cô không đàng hoàng, lười chả thèm nói, vừa rồi chẳng qua là bị ức hiếp tàn nhẫn, muốn cô dỗ dành, bây giờ nàng bình tĩnh rồi, cảm thấy hơi mệt mỏi.

Minh Triệu đấm cô một cái, cong người trong lòng ngực cô, sau đó yếu ớt nói: "Sau này không được làm chuyện nguy hiểm, nếu Duyên bị thương em sẽ đau lòng lắm."

Một câu em sẽ đau lòng làm Kỳ Duyên bất giác đỏ hoe mắt, ôm nàng vào lòng thật chặt, hôn lên đỉnh đầu cô dịu giọng đáp: "Ừ"

Đã bao lâu không còn ai đau lòng cho cô, giờ khắc này cô cảm thấy hạnh phúc...Thật hạnh phúc, dù cho cô có chết đi, cô cũng bằng lòng.

Nàng đẩy cô ra, xoay người đưa lưng về phía cô lầu bầu: "Duyên đáng ghét, mặc kệ Duyên."

Minh Triệu không nhìn cô, Kỳ Duyên bám dính không rời, tay đưa ra trước ngực nàng mặc sức thưởng thức, miệng dán lên tai nàng hà hơi, hỏi ám muội: "Bà xã, sao Duyên lại đáng ghét vậy? Chẳng lẽ làm em không đủ thoả mãn? Chúng ta làm lại lần nữa, nha?"

Nói rồi còn dùng gậy thịt vừa cứng lại không ngừng cọ vào giữa hai chân nàng.

Minh Triệu không nhịn được rên lên, thể lực thú nhân giống đực có phải là quá tốt rồi không, từ sáng giờ chưa ăn gì vào bụng, xây nhà đến trưa, vừa về nhà đã đè nàng lên giường đến chiều, lúc này còn nổi thú tính, cô không biết mệt à!

Nghĩ đến ăn, Minh Triệu cũng cảm thấy hơi đói. Hồi sáng này nàng vừa chờ Kỳ Duyên vừa ăn trái cây rồi nguyên buổi trưa vận động tiêu hao thể lực. Thế là chụp bàn tay xấu xa của cô trước ngực, yếu ớt nói: "Ông xã, em đói."

Kỳ Duyên toàn bộ suy nghĩ đều chú ý tiểu huyệt phía sau của nàng, lòng nghĩ phải dụ dỗ làm sao cho nàng chịu để cô vào lối đó, đột nhiên nàng quăng cho một câu đói bụng làm cô ngây ngẩn suy nghĩ, cảm thấy mình cũng quá đáng, buổi sáng không để nàng ăn, sắp hết một ngày, đói bụng là phải nên nhanh nhẹn ngồi dậy, vừa quấn da thú vừa mềm giọng hỏi: "Em muốn ăn gì?"

"Em muốn ăn thịt hầm, muốn uống canh cá."

Dù sao nàng cũng chẳng phiền hà gì, cô chuẩn bị bữa ăn, nàng có thể nhân cơ hội ngủ một giấc cho đã.

Kỳ Duyên nghe vậy thở dài, biết là vật nhỏ muốn làm khổ cô, bất quá cô chẳng những không thấy phiền mà ngược lại còn cảm thấy ngọt ngào, lắc đầu cười rồi mạo hiểm đội mưa ra ngoài bắt cá cho nàng.

Không biết bao lâu, Minh Triệu đang ngủ say đột nhiên nghe tiếng mở cửa, mơ màng tỉnh lại ngước đầu nhìn lên, hoá ra là Kỳ Duyên đã về.

Kỳ Duyên thấy nàng nhìn cô nên giơ xâu cá lên nói: "Em xem cá bắt về nè, lát nữa là ăn được rồi, em ngủ tiếp đi, khi nào xong Duyên gọi."

"Ừm..." Minh Triệu mơ màng lăn qua lăn lại định nhắm mắt ngủ tiếp.

Nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, mở banh con mắt, lần này rất tỉnh táo, không kịp mặc quần áo ngồi bật dậy, chạy đến cạnh Kỳ Duyên, nắm cánh tay đầm đìa máu của cô, mắt đỏ lên, run rẩy hỏi: "Bị cái gì? Tại sao lại ra như vậy?"

Kỳ Duyên nhanh chóng thả cả xuống, vươn cánh tay không bị thương kéo nàng, vỗ nhẹ sau lưng nàng an ủi: "Không có gì...Không có gì, em ngoan ngoãn lên giường nằm đi, nền nhà lạnh lắm, lát nữa có cơm ăn liền."

"Ăn gì mà ăn?" Minh Triệu thấy cô bị thương nặng, còn nói nhẹ nhàng như không, không biết tự chăm sóc bản thân liền nổi giận, đẩy cô ngồi lên giường, ra lệnh: "Duyên ngồi yên không được đi đâu, em rửa vết thương cho Duyên trước đã."

Rồi chạy đi lấy thau hứng nước, tìm da thú sạch cẩn thận rửa vết thương, nhìn miệng vết thương bằng cái miệng chén trên cánh tay cô không ngừng chảy máu mà Minh Triệu không kiềm được nước mắt.

[TRIỆU DUYÊN] [COVER] Ông Xã Em Là Thú Nhân [FUTA - H NẶNG]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ