Tập 58: Nguy kịch

217 12 1
                                    

Hai tay đã bị khống chế bởi xiềng xích. Người cậu bây giờ trông rất lệch lạc và thô thiển.
Gương mặt thì lắm lem nước mắt, khóc đến mức hai mắt đã đỏ lên rồi.

Nếu có có vòng tay của hắn, lập tức sẽ dang rộng nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Sẽ không để cậu bị thương dù chỉ một chút.

Nhưng dẫu bây giờ có khao khát mong mỏi, thì tất cả điều đó của Jimin sẽ không thể nhanh chóng thành hiện thực được.

Park Jimin một lần nữa bị áp giải, như thể cảm giác rằng tự do của mình đã bắt đầu bị cướp lấy, Jimin đã vội ngỡ Min Yoongi sẽ thành công đưa được cậu ra khỏi đây, nhưng rằng mình đã thật sự bị hoàn cảnh làm cho hụt hẫng đến mức tột độ, tệ hại hơn, người bị trọng thương lại chính là hắn, người mình yêu nhất đang trong tình trạng nguy kịch nếu không được cứu vãn kịp lúc.

Ngồi trên chiếc xe chỉ toàn kẻ lạ mặt ác nhân, cái mùi hắc của bọn chúng xồng thẳng vào mũi, cậu vô cùng ghét vô cùng khó chịu.
Nếu bị tổ chức bắt giữ thì sẽ rất khó để người như cậu chọn cách phản kháng mà thực thi trốn thoát ra ngoài. Giờ ấy chỉ biết khuyên nhủ bản thân mình rằng... sẽ ổn, sẽ qua nhanh thôi!.

Tâm trí lúc này cứ day dứt mà tự đề đạt ra câu hỏi cho bản thân. Em ủy mị choàng thắt lòng lại như thể có một thế lực đang xiết lấy người em rồi bóp nát thành từng mảnh...

Nam nhân mà mình yêu rốt cuộc còn chẳng biết nguy kịch đến mức nào, hay đã được cứu vãn kịp lúc chưa? Những mảnh che cứng cỏi rốt cuộc đã vì Park Jimin mà đã thủng bao nhiêu lỗ? Nguyện quyên sinh vì em đã bao nhiêu lần?. Em đếm nổi không? Em lấy thước đo được không?. Tất nhiên rằng... sẽ không!.

Yoongi... em mong rằng, dẫu có nhắm mắt hay mở mắt hay chìm trong hôn mộng toàn màu đen, thì tiềm thức của anh vẫn còn thấy được em, đừng bao giờ không vì em mà bất tỉnh mãi mãi là được. Min Yoongi anh... nhất định phải an toàn, phải an yên.
Dẫu có bình minh rực rỡ hay hoàng hôn màu buồn, vẫn là hình bóng đó, vẫn hiện lên đầu tiên.

...

"Min tổng đang nguy kịch, yêu cầu tránh đường, mau dạt ra... "

Một giường bệnh đang được khoảng 3 người gấp rút đẩy đến phòng cấp cứu. Lúc ấy Jeon Jungkook liên tục thúc hắn tỉnh, nhằm kiểm tra xem hắn còn nhận thức hay không hoặc đã hoàn toàn chìm trong hôn mê rồi?.

bác sĩ và một nữ y tá đẩy hắn vào phòng cấp cứu, khi cánh cửa quyết sinh tử đóng lại, ánh đèn màu đỏ được ưu tiên sáng lên. Đồng thời cũng làm Jungkook có một tia hi vọng. Những câu kêu gọi lúc nảy của mình, không thể khiến Min Yoongi phản ứng. Jungkook bây giờ hiện rõ trên mặt hai chữ hồi hộp, rồi cũng trấn tâm bản thân ngồi xuống trên chiếc ghế chờ, vừa thở ra một hơi dài...

trong lúc ấy, một nam nhân cũng là bệnh nhân của bệnh viện này bước đến trước mặt Jungkook.
anh ngẩng đầu nhìn nam nhân ấy, trông rất lạ, không quen biết từ trước.

"Cho hỏi... người lúc nãy mà anh cấp bách đưa vào có phải tên là Min Yoongi không?"

khi nam nhân ấy cất lời hỏi, Jungkook mới ngạc nhiên lấy làm lạ.
Vốn dĩ đã không quen biết, tại sao có thể biết được họ tên của hắn? rồi anh mới nhanh chóng đáp lời:

[YOONMIN] BÁ CHỦ THIÊN HẠ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ