Hắn đi, em nhớ mạnh khỏe, khuất mất, em sẽ không còn gì lấn cấn hay dằn vặt trong lòng nữa, là do hắn sai, hắn tự mình gom hết mọi tội lỗi, vì hắn vừa muốn em thương hắn, vừa muốn em hận hắn, hắn khiến em thù hận đan xen, rốt cuộc là khiến em phải khóc đến mức nức nở mà cổ họng nghẹn cứng, cả lời nói cũng không thể nào thốt nên thành câu văn nguyên vẹn.
Có lẽ em sẽ vỡ òa thêm vì một cái gọi ngọt ngào bị phũ phàng bởi sự lạnh lùng mà vốn dĩ hắn từng có."Nhìn tôi bằng đôi mắt đó, em không thấy đau lòng sao?"
Park Jimin từ nãy cho đến bây giờ vẫn không thể ngừng đinh ninh câu hỏi đó ở trong đầu, tại sao... tại sao chỉ một câu hỏi nhẹ nhàng như vậy lại chất chứa một điều gì đó nặng nề đến mức như vậy? Hỏi... mà hỏi đến khiến người khác phải đau lòng!
Đôi mắt thù hận lúc nãy của em từng dành cho những người như Jung Hoseok, những kẻ em cho rằng mãi sau này sẽ không bao giờ cảm thấy thiện cảm, nhưng bây giờ có lẽ em phải chấn chỉnh suy nghĩ của mình lại, em hiện giờ đang dựa dẫm vào ai, em khắc là tự biết rõ! Người em đem lòng xa lánh, giờ là người em ôm không đắn đo suy nghĩ.
"Jimin, em đừng khóc nữa, vô ích thôi. Chi bằng thoải mái sống vui vẻ, mọi vật chất em cần tôi đều đáp ứng không thiếu sót bất cứ thứ gì. Hắn bây giờ đã là tội phạm, em còn khư khư dính líu đến hắn không chừng em sẽ bị hắn liên lụy. Đi... tôi đưa em về Jung thự!"
Trước những lời nói thao túng cậu Min Yoongi bây giờ không ngừng bị gã làm cho xấu đi hình tượng hắn trong lòng cậu. Nhưng đến khi nghe được, cậu chỉ khó chịu một chút trong lòng và ngoài mặt không phản bác điều gì, vì cậu biết... gã làm vậy cũng vì từ lâu hai người vốn dĩ đã có xích mích mâu thuẫn, ai cũng muốn cái lợi cho mình!.
Jung Hoseok cầm tay cậu kéo đi nhẹ nhàng, có lẽ cậu buông thả bản thân mình trong yếu mềm đến nỗi không còn sức để bước tiếp, từng bước chân của cậu theo gã dường như trở nên miễn cưỡng, mọi khi gã làm vậy tự khắc cậu sẽ phán kháng, những dạo gần đây đã không còn, chẳng lẽ cậu chấp nhận gã thật sao?
Lời cậu hứa với Min Yoongi xem như đã thất hứa. Min Yoongi cũng đã làm trái với thân tâm của mình. Và đó cũng chỉ là một câu hẹn hứa nhất thời, mãi đến khi xảy ra chuyện mới biết... tình chưa đằng đẵng, thấm thoắt đã chia phôi.
Vấn cuộc đời, chẳng lẽ phải khiến con người yêu nhau đau khổ đến vậy sao?Rơi quá nhiều nước mắt, thì chỉ mong đến phút cuối sẽ mưa thuận gió hòa, không khoảng cách cũng chẳng xa xôi nghìn trùng.
Bản thân tôi chỉ có hai người thật sự hiểu, một là tôi, hai... là em.
Tôi chẳng cầu mong thiên sứ tối cao ban cho tôi nhiều vàng bạc châu báu, mà tôi chỉ cầu mong được có em để kéo dài cuộc đời hạnh phúc. Viên mãn, chẳng thù hận hay tối tăm cuộc đời.
Và những khúc dư âm hắn đã nói với em trước khi bước vào nơi tù ngục, có thể nói không có câu chữ nào mà Park Jimin quên đi hay không ấn tượng, bởi lẽ những người khi bước ra đời đã từng trải qua nhiều ngày áp lực và dày dặn vốn sống thì khi nói lí lẽ gì ra cũng khiến người khác thấm nhuần từng câu chữ, hay những triết lý sống về mọi lĩnh vực đều rất sắc bén và tinh thông.
![](https://img.wattpad.com/cover/292176461-288-k648751.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[YOONMIN] BÁ CHỦ THIÊN HẠ
Ação"Chào em, thế giới của tôi!" "Thiên hạ này của tôi, tôi được quyền cho em yêu mỗi Min Yoongi này, còn lại đều vô nghĩa!"