CHAP 24. TÁT CẬU

62 2 0
                                        

🐢 Đúng là sau 2 tiếng sau thì chiếc xe sang trọng của Tiêu Chiến được quản lý đưa về tận công ty, sau một buổi ghi hình studio đầy vất vả nhưng cũng thật hạnh phúc thật mãn nguyện khi được ở cạnh bên người mà Anh yêu, Anh đưa Cố Thiên Tình đến nơi này nơi nọ, đưa cô đến những nơi mà cô thích, cả hai cùng hẹn hò cùng tận hưởng tuần trăng mật và lời thề hẹn lời hứa sang năm sau chắc chắn Anh sẽ rước cô về Tiêu Gia, cả hai sẽ là người một nhà, là vợ chồng đường đường chính chính đến với nhau.

Thực sự ngày hôm nay cũng rất mệt mỏi nhưng bắt buộc nén lại cảm xúc, dặn dò quản lý mau lái xe rẽ qua công ty để Anh xử lý đôi chút công việc ở đó, một văn kiện và đồng giấy tờ, đống tài liệu còn đang chờ ông chủ đến để xử lý, và hàng trăm hàng nghìn của trình diễn gọi tên Anh, tất cả mọi công việc giờ đây một mình Anh gánh vác trọng trách trên vai quả thực vô cùng vất vả và nặng nề, nhưng cũng thật may vì ngày hôm nay không gặp Vương Nhất Bác, không gặp thứ sao chổi thứ xui xẻo kia, cũng không cãi vã với Cậu, vậy nên tâm trạng hiện tại Anh có chút ổn thỏa hơn rất nhiều.

Vừa mới che ô bước xuống xe thì đập vào mắt chính là hàng ghế ở trước công ty có một hộp cơm rất quen mắt, đương nhiên nó là của Vương Nhất Bác nhưng tại sao đồ ăn thì ở đây  mà người lại đi đâu rồi? Anh nhíu mày đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy Vương Nhất Bác đâu, cũng tò mò mà cầm lấy hộp cơm, mọi thứ đã nguội lạnh như thế này thì ăn uống được gì chứ.

" Nguội lạnh như thế này rồi còn ăn uống cái đếch gì, đúng là rảnh rỗi quá không có việc gì làm mà vẫn đến đây để đưa đồ ăn, cũng chỉ là đồ bố thí chỉ xứng đáng bỏ đi chứ đâu phải để Tiêu Chiến này bỏ vào miệng như kẻ ăn mày giống cậu ta". Nhếch mép cười chế giễu vì hộp cơm bé nhỏ giờ đã nguội lạnh, đồ ăn thức uống bên trong cũng phải gọi là vô cùng đẹp mắt, rau củ được Vương Nhất Bác bác cắt tỉa rất chi tỉ mỉ và trên đó còn để một sấp sấy nhỏ, từng nét chữ nắn nót chính là lời dặn dò của Cậu, vỏn vẹn chỉ có thế.

" Ngày hôm nay em chờ mãi cũng chẳng thấy Anh quay lại vậy Nhất Bác để nấu cơm ở đây, Chiến Ca nhớ trở về sớm, Anh nhớ phải ăn uống đầy đủ nhé... Cũng đừng tập trung vào công việc quá vì sức khỏe hiện tại là quan trọng hơn, ngày hôm nay Nhất Bác nấu toàn những món mà Chiến Ca thích thôi, em rút kinh nghiệm không có bỏ cà tím vào đâu nên Anh yên tâm nha... Chiến Ca nhớ ăn nhé".

Tiêu Chiến nhìn từng dòng chữ mà cảm xúc trên gương mặt vô cảm không để lại chút biểu tình nào. Đây là hiện thực chứ có phải tiểu thuyết ngôn tình nào đâu mà mang hộp cơm đến cho người mình yêu còn để lại vô vàn lời nhắn nhủ như thế đúng là nực cười, đúng là cậu ta yêu mù quáng, yêu đến điên dại, hi sinh vì tất cả cũng chỉ đi đến nước này thôi, Cậu càng dặn dò Tiêu Chiến phải ăn đầy đủ, phải quan tâm đến sức khỏe của mình làm chàng trai ấy càng muốn làm trái ngược lại những điều đó. Tiêu Chiến khinh bỉ vứt sấp giấy ra một bên, nó rơi vào vũng nước mưa, nước ngấm vào dòng chữ dần dần làm nhòe đi. Còn hộp cơm nguội lạnh bị Tiêu Chiến thẳng tay quăng vào sọt rác bên cạnh, cái đồ bố thì như thế này chỉ xứng đáng là cỏ rác, xứng đáng cho mấy con chó ngoài kia ăn chứ Anh sẽ chẳng bao giờ động đến dù chỉ một hạt cơm...

[Bác - Chiến] Tấm Chân Tình Đã Chết Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ