1.

4.2K 163 4
                                    

-Nanon Korapat-

Tôi đang chạy thục mạng, phía sau là tiếng la hét ngày càng nhỏ dần cho thấy khoảng cách giữa tôi và bọn khốn đó dần kéo dài ra. Lũ chết tiệc, chuyện gì mà khiến tụi nó chơi lớn đến mức truy sát tôi như vậy. Tôi cùng thằng Sud đến để kiểm tra kĩ tuyến đường trong lộ trình, đảm bảo mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch. Rồi sau đó tiếng súng vang lên, tôi ngã người về phía cái cây trước mắt kịp né đi một đường đạn tới. Thằng Sud phía sau lưng kề báng súng lạnh ngắt vào tôi, cũng may tôi vốn rất nhạy với nguy hiểm mới nhanh lẹ né được, thằng khốn, nó phản bội. Không biết là nó phản bội tôi hay cả sếp lớn phía trên nữa?

Tiếng bước chân dồn dập từ xa, không phải 1 đấu 1, tôi gặp bất lợi. Với lấy một nắm đất đá ném về phía thằng Sud, nhân lúc nó nhắm chặt mắt thì tôi leo ngược lại lên xe lái thẳng. Một tiếng súng khác vang lên, xe nghiêng ngả, bọn chó bắn vào xe, tôi đang lái cho nó tông vào gốc cây trước khi lạc tay lái lao thẳng xuống vực. Đầu tôi choáng váng đập mạnh vào túi khí, không nghĩ kịp mà mở thẳng cửa xe chạy về phía rừng. Hai tên có súng gồm cả thằng khốn Sud, khoảng chừng 3 đứa chạy theo sau tôi với dao trên tay. Lũ điên này tính săn tôi thật à. Tôi chạy thục mạng, cố kéo dãn khoảng cách.

Thằng Mild đã nói ban sáng, nếu tôi mặc áo màu trắng thì sẽ gặp xui xẻo, cái thằng mê tín khốn khiếp, giờ thì xui thật. Vừa chạy tôi vừa nghĩ, lần sau có lẽ nên mê tín một chút. Với sức của tôi, chạy nửa tiếng, một tiếng hay thậm chí hai tiếng không là vấn đề, nhưng mà chạy đi đâu trong cái trời mưa tối tăm mịt mù như này. Rừng về đêm lạnh cắt da thịt, không khí lạnh đến mức hô hấp tôi khô hanh, mưa không có dấu hiệu tạnh mà ngày càng nặng hạt, chạy mãi không phải là cách. Tạm thời tôi đã cách lũ khốn đủ xa, nhưng chắc chắn tôi vẫn chưa an toàn.

Trước mặt tôi là một đoạn suối, không sâu nhưng nước từ thượng nguồn chảy về cộng thêm mưa làm nước chảy siết, chưa qua được bờ thì tôi sẽ bị trôi đi trước. Giờ thì tôi đang nghĩ mình nên xuôi theo dòng nước xuống hạ nguồn hay chạy tiếp trong rừng. Lũ điên đó có lẽ sẽ lật tung chỗ này để tìm tôi, 5 tên đó không là gì nhưng với số súng đạn đó người tôi sẽ nát như tương mất. Tiếng bước chân dần dồn dập đến gần, não tôi như ngừng hoạt động khi không thể suy nghĩ được phương án nào khả thi. Tôi chưa chuẩn bị kĩ để chết, nhất là chết lãng xẹt với cái lũ tầm thường này. Nhưng cái lũ này sẽ không để tôi sống.

Được, tao sẽ chuẩn bị cho tụi mày cái chết của tao, như tụi mày mong muốn.

Tôi cởi cái sơ mi, xé một bên cánh tay một chút rồi mắc lại trên ngọn cây gần bờ suối, một bên vạc áo tôi để lại trên mõm đá còn lại tôi xé nát rồi quẳng xuống dòng suối đang chảy siết cùng với 1 chiếc giày. Chiếc còn lại tôi nhét xuống mõm đá trông nó như bị mắc kẹt. Đó là cái chết "của tôi" mà tôi dành cho lũ khốn đó. Xong xuôi tôi leo lên cây cách đó 1 đoạn chuẩn bị xem lũ ngu đó làm gì tiếp với cái chết của tôi. Điện thoại không biết rơi từ lúc nào, tôi bây giờ ngồi trên cây mà suy tính tiếp. Sau chừng 5 phút, 4 đứa chạy đến lia đèn khắp nơi tìm tôi trong màn mưa trắng xóa. 1 thằng trong số đó là Sud, thằng khốn phản bội, tôi nghe rõ tiếng hét của nó lẫn trong tiếng mưa.

"Tìm cho bằng được thằng khốn đó, tốn bao nhiêu thời gian của tao để dụ nó đến, lũ ngu."

Vậy là thằng khốn Sud theo tôi gần 1 năm trời chỉ để giết tôi. Nó chỉ phản bội tôi, vậy ra mục đích của nó không phải là số hàng này? Ôi đm, tôi còn nghĩ người như thằng Sud phải tốn bao nhiêu tiền để mua lấy lòng trung thành của nó, thật ra không ai mua nổi vì nó vốn đã phản bội tôi từ đầu. Tôi cố kiềm nén cảm giác muốn lao thẳng xuống bẻ cổ nó, nhịn, phải nhịn, nó có súng, mình chơi không lại.

"Sud, áo của nó đúng không, có cả giày"

Sau đó 4 đứa chúng nó tụ lại mõm đá mà tôi nhét chiếc giày xuống. Lũ ngu, tìm rõ lâu mới thấy, tôi vốn để ở nơi rõ ràng nhìn thấy. Thằng Sud chạy đến quan sát "hiện trường" của tôi, thằng Sud không ngu như lũ còn lại, nhưng cái "hiện trường" này chân thật quá, nó cũng đã thấm mệt để suy nghĩ gì thêm.

"Đi theo hạ nguồn tìm đi, chết thấy xác. Đem xác nó về, tao sẽ bằm nát xác nó thằng khốn Nanon"

Thằng chó, tôi lần nữa kiềm xuống cảm giác muốn đạp nó xuống suối, nó có súng, mình chơi không lại, phải nhịn. Chiếc giày còn lại cùng vụn áo tôi ném giờ vướng lại mỗi nơi một ít, chúng nó lao xuống suối muốn vớt nhưng nước căng chảy siết, trời không ngừng trút nước khiến tầm nhìn càng mờ mịt. Tôi nghe loáng thoáng tiếng bọn nó hét lên với nhau.

"Sud, suối chảy siết như vậy, nó trượt chân không chết đuối cũng bị thương nặng, mưa như này chúng ta khó mà tìm được."

"Chết tiệt, lũ chúng mày, 4 đứa không bắn được nó mà còn để nó sổng đi, về xem Boss sẽ chặt tay mày hay cắt gân mày."

Lũ đó chửi nhau một hồi cũng kéo đi về hướng mà bọn nó đến, lũ khốn, gần cả một tiếng vẫn ngoan cố mà tìm, tôi ngồi trên cây người cứng đờ, ê ẩm cử động eo rồi chuẩn bị leo xuống. Cũng may bọn chúng cố vớt giày tôi ném gần bờ, tôi bước tới lấy giày mang lại rồi quyết sẽ men theo con suối này. Lẫn trong cây cỏ được cuốn theo dòng nước có cả chén đũa chứng tỏ thượng nguồn có người sinh sống. Đến đó rồi thuê người chở ra thị trấn cũng được, bây giờ đó là cách duy nhất khả thi.

Trời gầm một tiếng lớn kèm theo một tia sét xé toạt trời đêm, tôi giật bắn người. Được rồi, số tôi đen đến thế thôi, tôi giật mình trượt ngã ngay xuống suối. Nước chảy siết cuốn tôi theo mạch di chuyển điên cuồn của nó, tôi không thể bơi theo nó vì quá nhiều mõm đá, không có cách nào bám lấy các nhánh cây vì lực nước chảy quá nhanh. Tôi bám lấy một khúc gỗ mục, cố ngẩng đầu không để nước nhấn chìm. Mưa đã nhỏ dần nhưng nước vẫn không chảy chậm đi một chút nào, chết tiệt, giờ thì có vẻ mọi thứ diễn ra như cái kịch bản ban đầu tôi vẽ ra. Tôi quyết ôm chặt lấy khúc gỗ, nương theo dòng chảy xuống hạ nguồn, tới đó rồi tính. Nhưng rồi tôi nhận thấy nước ở đoạn này chảy nhanh còn hơn ban nảy. Nó dồn dập mà chảy mạnh đến nỗi những đợt nước phía sau ập tới đánh mạnh vào lưng tôi khiến tôi đau điếng mà buông khúc gỗ ra. Lập tức tôi bị nhấn chìm bởi dòng nước lạnh ngắt, nước tràn vào miệng mà tôi chưa kịp hít thở, nước càng chảy siết cuốn lấy tôi xuống sâu hơn. Tôi cố ngẩng đầu hít lấy chút không khí rồi lại bị kéo lại trong màn nước. Nước bắt đầu cuộn siết lại rồi đổ ầm xuống, khi tôi nhận ra phía trước là thác, tôi sẽ bị cuốn xuống thác, cố hít thật sâu một hơi rồi nhắm mắt thả lỏng người, như vậy sẽ giảm được va đập khi rớt xuống thác, nhưng thác cao quá thì tôi chịu, hết cách.

Lần sau, nhất định tao sẽ nghe lời mày, thằng Mild, mê tín một chút cũng tốt.

[OHMNANON] - HEART TO HEARTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ