1

1.6K 90 9
                                    

ngày đầu tiên bước vào cuộc sống đại học của park sunghoon tóm gọn trong ba chữ "xui gần chết"

vừa bước vào trong trường đi loanh quanh chưa được bao lâu thì làm rơi mất cái ví. em chạy khắp nơi tìm vẫn không thấy đâu, em mới đi có mấy dãy phòng thôi mà chả hiểu kiểu gì lại không thấy nữa?

thế nhưng mà trong cái rủi lại có cái may.

lúc em bực đến mức chỉ cần thêm 10 phút mà vẫn không thấy ví thì chắc chắn em sẽ phát điên và đánh người. vẻ mặt cau có đi lòng vòng dưới mấy tán cây lớn, tìm khắp nơi không bỏ sót một ngách nào, em vò đầu: "ở đâu rồi trời ơi?". nếu trong ví không có mấy cái giấy tờ tuỳ thân quan trọng thì em tình nguyện bỏ mấy đồng bạc lẻ rồi chứ không điên đến mức dưới cái nắng này mà phơi đầu ra ngoài trời.

"cậu gì ơi?"

park sunghoon đang phát hoả bỗng dưng nghe ai gọi mình, nuốt cục tức xuống bụng, em chậm rãi ngẩng đầu.

một anh trai với vẻ ngoài rất ưa nhìn, mà khoan, hình như trên tay anh ta?

"cậu đang tìm cái này đúng không?"

là ví của park sunghoon, trời ơi, em cứ tưởng sẽ phải tắm nắng thêm mấy tiếng đồng hồ. đôi mắt em cong lên vì cười tươi, bao nhiêu bức bối ôm trong mình đều không còn, giọng nói pha vào chút cảm xúc tươi mới.

"đó là ví của em ạ, em bị rơi từ khi mới vào"

người kia nhìn em một đường từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng ở thẻ đeo trên cổ em.

"park sunghoon, khoa truyền thông, năm nhất"

thì ra là một bé khoa dưới.

bên này, park sunghoon cũng đảo mắt nhìn về người đàn ông đối diện mình, anh trông không giống sinh viên năm nhất, ăn mặc rất đứng đắn, khí chất toả ra cũng rất khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ. em nghĩ, chắc chắn đây là một đàn anh có năng lực học cực kì tốt, và rất nổi tiếng, không thể nào không nổi tiếng được.

"tôi nhặt được nó ở ngay phía cầu thang bên kia, cậu kiểm tra xem ví còn đầy đủ đồ không"

nhận lại chiếc ví thân yêu từ tay đàn anh, em ngoan ngoãn cúi đầu, không quên nói cảm ơn rồi từ từ kiểm tra ví, tất cả vẫn còn đủ, ngay cả mấy đồng bạc lẻ cũng không mất tí nào. park sunghoon thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra điều gì đấy rồi ngập ngừng mở lời.

"anh gì ơi, hay em mời anh ly cà phê nhé? coi như cảm ơn anh đã giúp em nhặt ví"

"tôi là sim jaeyun, cảm ơn cậu đã có ý tốt, nhưng bây giờ tôi có việc phải đi rồi"

trong ánh mắt em hiện lên một tia thất vọng, cuối cùng đành phải nhờ anh cho thông tin liên lạc để khi có thời gian rảnh nhất định phải mời anh một bữa cảm tạ. cũng không biết bao giờ anh rảnh, thôi thì tối nay nhắn tin hỏi thử là được.

"cảm ơn anh ạ"

"không có gì, chuyện phải làm mà, cậu có cần tôi giúp tìm lớp không? nếu là khoa truyền thông thì cậu phải đi vào toà bên trong ấy"

em hướng mắt nhìn theo cái chỉ tay của sim jaeyun, toà nhà xa xa phía sau toà nhà chính, nhìn thôi cũng thấy mỏi chân, sim jaeyun nói em mới biết bên phía đó có cổng phụ, thông thường sinh viên truyền thông đều đi cổng đó để tiện hơn. em là người mới, nghe cái gì cũng thấy mới.

jakehoon; dream of youNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ