Chương 17: Mộng ảo

384 53 3
                                    


Cơn đau đầu ập tới, tầm mắt choáng váng khiến Kaeya nhỏ bé gục xuống mặt đất, dưới ánh nhìn không cảm xúc như một con rối của Andelinde.

.....

"Keaya.."

Đôi lông mày nhíu lại khi nghe tiếng ồn ào ai gọi tên cậu làm cho đầu càng nặng nề khó chịu hơn. Cả người thật mệt mỏi cậu không muốn mở mắt và cũng chẳng muốn phản ứng lại vì cậu giờ chỉ muốn được nghỉ ngơi.

"Andelinde tại sao thằng bé vẫn không tỉnh"

'Thật là ồn ào' Kaeya bực bội nghĩ.

"Tiểu thiếu gia vẫn ổn thưa lão gia, cậu ấy giờ cần nghỉ ngơi thôi"

'Hhm... tiếng Aldelinde? và... lão gia Crepus?!... Không thể nào! Chắc là do mình mệt' Kaeya âm thầm biện giải.

"Kaeya có sao không cha" giọng nói này khiến Kaeya tràn ngập quen thuộc cậu tự hỏi rằng 'Là ai?'

Kaeya cố gắng mở mắt gượng dậy nhưng cơ thể lại bất động, mọi sự chi phối cơ thể như mất kiểm soát. Cậu bắt đầu suy nghĩ thì từng cơn đau đầu ập tới, như muốn nổ tung.

Cậu đau đớn chịu đựng, tay không có cách nào để ôm lấy đầu. Cơn đau càng phóng đại khi thị giác đóng, phóng đại gấp chục lần khi bản thân không thể phát tiết. Thứ chịu đựng giờ đây chỉ là linh hồn đang vùng vẫy.

'Nhiệm vụ...kỵ sĩ...... pháp sư vực sâu...thí nghiệm......lão gia Crepus, 'Diluc'.....hahaha... thì ra là vậy'

Bên ngoài thì mọi người nhìn thấy cậu bé tóc xanh đầu chảy đầy mồ hôi, mày nhiếu chặt lại với đôi môi tái nhợt.

"Kaeya, Kaeya!!" 'Diluc' chạy tới lắc vai nhằm muốn đánh thức cậu, với gương mặt tràn đầy sự hoảng hốt.

Kaeya nắm chặt áo kìm ném cơn đau, cố gắng mở mắt. Cũng là lúc này cậu cảm nhận được rõ mọi thứ xung quanh.

Hơi ấm trong căn phòng phà vào cơ thể cậu, cơ thể bủn rủn yếu ớt, mệt mỏi từng thớ xương.

Khẽ chớp mắt Kaeya nắm bắt được tình hình hiện tại. Cậu giấu hết mọi cảm xúc lại cố mở con mắt xanh của mình nhìn về hướng gọi. Sau đó cậu nở nụ cười ngượng ngùng hỏi:

"Anh trai...Lão gia Crepus? Chị Andelinde? Sao mọi người...tụ tập ở đây?"

"Kaeya!"

Tiếng gọi tên cậu khiến cậu thẫn thờ, ảo giác chồng vào nhau.

[Kaeya!] hình dáng cao lớn mái tóc rực lửa cô độc, lạc lối đang chạy về phía cậu với bàn tay ấm áp ngày nào đang cố gắng vươn tới.

Mọi cảm xúc của Kaeya như muốn vỡ ra từng mảnh, đồng tử co lại hoảng hốt nhìn, tay cậu cũng vươn về phía trước đón lấy với giọng có chút run rẩy khẽ gọi thầm: "Di..luc.?"

"Kaeya! Em có ổn không, có chổ nào không khỏe! Mọi người rất lo lắng cho em đấy." 'Diluc' nhào tới ôm cậu, sờ lung tung trên trán cậu.

Hắn tiến lại gần ngồi lên giường bên cạnh Kaeya mà nói: "Em bỗng dưng ngất xỉu làm mọi người lo lắng biết không?"

[Genshin Impact] [Luckae]  Ánh sáng nơi vực thẳmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ