Chương 29: Vật Thất Lạc

133 13 0
                                    

Bắt đầu từ hồi tiểu học, Mã Gia Kỳ đã được rất nhiều cô gái yêu thích. Sau này lên cấp hai cấp ba, mấy món quà nhỏ như trà sữa bánh kem càng là lâu lâu có người trộm đưa cho, toàn bộ lớp một đều đã nhìn quen.

Mà thái độ của Mã Gia Kỳ đối với việc này chính là một mực không nhận.

Nhưng trước kia khi tặng hình như đều sẽ kèm theo tên họ và phương thức liên lạc, hắn muốn trả lại cũng biết nơi mà trả.

Nhưng lần này lục lọi cả trong cả ngoài hộp giày vẫn không tìm được bất kỳ thông tin nào, gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng thì được cho biết là họ không có quyền tiết lộ tin tức của khách hàng, muốn trả hàng mà không có biên lai thanh toán thì cũng không được trả.

Thật sự không còn cách nào, Mã Gia Kỳ đơn giản nhét hộp giày vào túi mua, đứng lên.

Đinh Trình Hâm ngẩng đầu nghiêng mắt: "Đi đâu?"

"Phòng tìm đồ thất lạc."

"?"

Mã Gia Kỳ lung lay cái túi trong tay: "Loại đồ vật không rõ lai lịch như thế này không thể giữ."

"..."

Đồ cậu mua mới không rõ lai lịch.

Tốt xấu gì tốn hơn phân nửa tài sản của mình, Đinh Trình Hâm không thể trơ mắt nhìn thứ này nằm trong phòng tìm đồ thất lạc được, tức giận nói: "Đã nói là có thể do người nào đó yêu thầm cậu tặng rồi mà, tại sao lại bảo lai lịch không rõ?"

"?"

Tại sao Đinh Trình Hâm bỗng đột nhiên để ý loại chuyện này vậy?

Mã Gia Kỳ còn đang nghi hoặc, Đinh Trình Hâm lại lạnh nhạt bổ sung thêm một câu: "Dù sao cậu cũng chẳng hiếm lạ gì một hai người yêu thầm thế này."

"..."

Hơi dừng, Mã Gia Kỳ tựa như có chút bừng tỉnh.

Giọng điệu này của Đinh Trình Hâm chẳng lẽ là do ghen?

Vậy thứ này càng không thể nhận.

Dù sao tuy rằng hiện giờ còn chưa hoàn toàn xác định Đinh Trình Hâm rốt cuộc có tâm tư kia không, nhưng hắn quả thật có chút ý đó đó, cho nên phải có tính tự giác thật cao với loại chuyện này.

Đây là tu dưỡng đạo đức cơ bản nhất và tính tự giác của một người đàn ông.

Vì thế làm lơ biểu tình lạnh lùng đến mức muốn đánh người của Đinh Trình Hâm, cười vừa dịu dàng vừa cưng chiều: "Yên tâm, tôi không phải người trêu hoa ghẹo nguyệt quà của ai cũng nhận."

Nói xong không đợi Đinh Trình Hâm ngăn cản, đã đưa túi đồ cho Khổng Hiểu Hiểu đang chuẩn bị đến văn phòng hội học sinh: "Chị Hiểu, nhờ cậu tiện đường đem cái này đến phòng nhận đồ thất lạc giúp tôi chút nhé."

Đối với chuyện này Khổng Hiểu Hiểu đã tập mãi thành quen, nhìn cũng lười nhìn, trực tiếp nhận lấy, sau đó ôm một đống tư liệu nhanh chóng đi đến văn phòng hội học sinh.

Đinh Trình Hâm nhìn bóng dáng xách theo 1399 kiên quyết rời đi của cô nàng: "..."

Mã Gia Kỳ đúng là tên siêu ngốc thuần chủng.

Mã Gia Kỳ còn tự mình cảm thấy vô cùng tuyệt vời, thấy rằng mình đã chịu đựng được cuộc khảo sát độ trung thành của bạn trai tương tiềm năng dành cho hắn, ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra, săn sóc hỏi: "Anh Đinh, buổi trưa muốn ăn gì?"

Muốn ăn óc của cậu.

Đinh Trình Hâm nhịn xuống xúc động muốn đánh chết Mã Gia Kỳ ngay tại chỗ, rút sách bài tập Hóa ra dùng sức gõ mạnh vào bàn, lạnh lùng nói: "Ăn căn-tin."

Động tác đặt cơm hộp của Mã Gia Kỳ dừng lại, nghiêng đầu khẽ nâng mắt: "Căn-tin?"

"Ừ, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, mấy ngày nay tôi tiêu chảy." Đinh Trình Hâm tùy tiện nói ra một lý do muốn qua loa lấy lệ.

Mã Gia Kỳ lại tưởng thật, hơi nhíu mày, duỗi tay sờ bụng Đinh Trình Hâm: "Không thoải mái chỗ nào."

Lòng bàn tay cách một lớp vải đồng phục dán lên bụng nhỏ của Đinh Trình Hâm, truyền đến nhiệt độ rất thoải mái. Đinh Trình Hâm đột nhiên cảm thấy có hơi mất tự nhiên, đập vào tay Mã Gia Kỳ một cái: "Mẹ nó đừng sờ loạn."

"Nói thật, rốt cuộc là không thoải mái chỗ nào, chỗ này, hay là chỗ này?" Đầu ngón tay của Mã Gia Kỳ hơi dùng sức, ấn lên bụng Đinh Trình Hâm một lần nữa, còn di chuyển qua lại hai nơi, lực đạo không nặng không nhẹ, khiến cậu vừa ngứa vừa mềm.

[Kỳ Hâm] Đừng Có Giả Nghèo Với TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ