Chương 107: Khổ nhục kế

848 8 1
                                    

Hoàn Huyên tận mắt thấy Tùy Tùy bình yên vô sự, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, tuy rằng cách vài ngày nàng sẽ cho người tới hỏi thăm thương thế của hắn, nhưng bản thân trước sau lại không hề lộ diện. Hoàn Huyên dù biết nàng không sao, trong lòng cũng khó tránh khỏi lo lắng.

Ngay sau đó hắn chú ý nàng đã thay quan phục, bèn hỏi: "Nàng muốn vào cung sao?"

Tùy Tùy gật đầu: "Mạt tướng muốn vào cung từ biệt bệ hạ."

Hoàn Huyên ngẩn ra: "Nàng phải đi sao?"

Tới rồi lúc này rồi, Tùy Tùy cũng không định gạt hắn, thản nhiên nói: "Mạt tướng dự định hai ngày sau khởi hành."

Hoàn Huyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, muốn tìm một dấu hiệu khác thường từ đôi mắt lạnh nhạt của nàng, nhưng chẳng thấy gì cả.

Thật ra Tùy Tùy bị hắn nhìn có chút chột dạ, chỉ là sơ hở không thể lộ rõ, nỗ lực chống đỡ mà thôi.

Cũng may lúc này thị hầu bưng bàn trà và trà cụ tiến vào, nàng mượn lúc châm trà, bất động thanh sắc rũ mi mắt xuống, lúc giương mắt lên, lại là dáng vẻ khí định thần nhàn: "Thương thế của điện hạ thế nào rồi?"

Hoàn Huyên nghe ra giọng nàng có chút khàn, nhíu mày nói: "Giọng nàng sao thế?"

Tùy Tùy hắng giọng, nhấp một ngụm nước trà nói: "Không sao, chỉ là hơi nhiễm phong hàn."

Hoàn Huyên tỉ mỉ đánh giá nàng, cảm thấy sắc mặt nàng cũng có chút tái nhợt, dưới mắt hơi thâm, hình như hơi gầy một chút. Hắn nhíu mày nói: "Khí hậu mùa này dễ nhiễm phong hàn nhất, đừng ỷ mình tập võ căn cơ tốt hơn người thường một chút liền không quan tâm, mặc đơn bạc như vậy cũng khó trách cảm lạnh..."

Nói được một nửa, hắn bỗng nhiên phát hiện ý cười trong mắt nàng, lập tức ngậm chặt miệng.

Tùy Tùy quơ chén trà trong tay: "Sao điện hạ đột nhiên hạ cố đến đây thế?"

Hoàn Huyên thấy dáng vẻ điềm nhiên như không này của nàng liền giận sôi máu, nhưng lại bất lực không làm gì được nàng, vô cớ nghẹn đau cả ngực mình, hắn tức giận nói: "Nếu ta không tới, có phải nàng định không từ mà biệt hay không?"

Hắn cho rằng nàng ít nhất sẽ biện bạch vài câu, nhưng nàng chỉ "Ừm" một tiếng, lại uống một ngụm trà.

Hoàn Huyên cầm lấy hộp tử đàn mạ vàng bạc bên giường, đặt lên án, mở nắp ra: "Lần trước nàng quên cầm đi."

Tùy Tùy nhìn vào hộp, là đèn hoa sen lưu ly tinh xảo rực rỡ lần trước.

Hoàn Huyên nói: "Thượng Nguyên năm nay lại không thể thả đèn sông, chỉ đành để sang năm thả với nàng."

Tùy Tùy vốn tưởng có vài lời không cần nói ra, nàng vẫn luôn không gặp hắn, ý tứ đã rất rõ ràng, nhưng có người cố tình giả bộ hồ đồ, nàng đành phải nói rõ ra.

Nàng đẩy hộp về phía trước: "Đa tạ ý tốt của điện hạ, nhưng sang năm có lẽ ta sẽ không tới Trường An."

Nàng nhìn vào mắt hắn nói: "Sau này có lẽ cũng sẽ không trở lại nữa."

[FULL] Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế ThânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ