Chương 171: Phù truyền tống

877 101 1
                                    

Trong chớp nhoáng, Ám Dạ đã thoát khỏi trói buộc, cơ thể khổng lồ trồi lên khỏi mặt đất, cánh chim đen nhánh giang rộng, thành hình cánh quạt che khuất cả bầu trời, khiến không khí xung quanh dao động mạnh.

Quân Mặc phản ứng rất nhanh, nhưng vì tu vi của y không cao, hơn nữa còn phải che chở Sở Mộ Vân nên không thi pháp được. Cứ như vậy y bị Ám Dạ đánh trúng, lưng bị thương, khóe miệng tràn ra máu.

Sở Mộ Vân nhíu mày, thấp giọng nói: "Thả ta xuống!"

Nếu bỏ lại Sở Mộ Vân, Quân Mặc có thể dễ dàng chạy thoát.

Tuy nhiên cơ thể Sở Mộ Vân bây giờ đang yếu, không thể sử dụng trận pháp, chỉ sợ sẽ chết ở đây.

Sở Mộ Vân rất thản nhiên với cái chết. Chỉ đơn giản là đổi cơ thể khác, so với chuyện bại lộ thân phận thì chuyện này không đáng để nhắc đến.

Vì vậy hắn chỉ nghĩ nên an ủi Quân Mặc như thế nào.

"Nếu hai chúng ta ở đây chỉ có chết, ngươi đi trước đi, lát nữa ta sẽ tìm ngươi." Sở Mộ Vân trầm giọng nói với Quân Mặc.

Quân Mặc không nói gì, cũng không có ý muốn buông cánh tay đang ôm hắn.

Sở Mộ Vân thấp giọng hơn rất nhiều: "A Mặc, tin ta."

Nghe vậy, Quân Mặc liền giật mình.

Sở Mộ Vân cố tình thấp giọng để an ủi, lời hắn nói cũng khiến Quân Mặc vô cùng dao động: "Ta có cách để trốn thoát, nhưng không thể mang theo ngươi. Nếu ngươi vẫn không chịu buông ra, hai chúng ta sẽ chết ở đây!"

Nghe hắn nói như vậy, Quân Mặc cụp mắt, tràn ngập bất an.

"Cách gì?"

Khi họ nói chuyện, Ám Dạ đã hoàn toàn hiện hình. Nếu còn cứ kéo dài nữa, chỉ sợ vị Thần Thú đại nhân này sẽ nổi giận, diệt sạch hết tất cả.

Mặt Sở Mộ Vân không đổi sắc: "Ta có một tấm phù truyền tống nhỏ, chỉ cần dùng là sẽ dịch chuyển đến nơi an toàn. Nhưng uy lực của thứ này có hạn, chỉ có thể dịch chuyển mình ta." Nói xong, hắn đeo túi thú cưng lên người Quân Mặc: "A Đản cũng không thể dịch chuyển cùng ta."

Quân Mặc nhíu mày: "Ta đợi ngươi dùng thứ đó." Ý là muốn Sở Mộ Vân chạy thoát trước.

Sở Mộ Vân rất tâm cơ, lừa trẻ nhỏ: "Vớ vẩn! Ta dùng phù truyền tống là có thể rời đi, đến lúc đó chỉ còn ngươi ở đây. Sao ta có thể yên tâm?"

Quân Mặc nhíu mày, cố chấp không chấp nhận.

"Nghe lời" Sở Mộ Vân mềm giọng: "Sao ta có thể lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn? Mỗi đêm trăng tròn dù ta đau khổ thế nào cũng chưa từng muốn chết. Bây giờ có ngươi, sao ta nỡ chết? Chỉ cần ngươi rời đi, ta mới có thể yên tâm."

Thời gian không đợi người, hắn nhanh chóng nói: "Sử dụng phù truyền tống cần tập trung cao độ. Ngươi không trốn thoát, làm sao ta có thể tập trung? Đến lúc đó chẳng may xảy ra sai sót, phải làm sao mới được?"

Lời này khiến Quân Mặc không thể phản bác, y nhíu mày đầy do dự.

Sở Mộ Vân thấy Ám Dạ đã hồi phục, sắp phát hiện ra bọn họ, hắn vội vàng nói: "A Mặc, tin ta được không? Ta muốn ở bên ngươi." Nói xong, hắn hôn Quân Mặc. Nhân lúc y đang giật mình, hắn thoát khỏi lòng y.

(1-199) Phải cầu hôn với bảy nam nhân, làm sao bây giờ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ