đón năm mới

612 11 0
                                    

Trong phòng ngủ

Văn Tình Tiêu đem bàn chân lạnh lẽo của Bạch Hách ôm vào trong l*ng ngực.

"Anh à ... em không sao."

Bản chân của Bạch Hách giống như không tiếp nhận được nhiệt, mặc dù hệ thống sưởi trong phòng có đủ.

“Đừng nhúc nhích.”

Văn Tĩnh Tiêu đem Bạch Hách nhét vào chăn bông, “Không cần làm gì cả.”

Hôm nay, mọi người ở xa về lưu lại đón Tết Nguyên Đán, họ đang chơi mạt chược với ông nội trong phòng khách,

Bạch Hách nằm trong vòng tay của Văn Tĩnh Tiêu,

"Anh trước kia cũng ăn Tết trong phòng ngủ như vậy sao?"

“Giá như em biết anh trai sớm một chút thì tốt rồi, chúng ta có thể cùng nhau đón năm mới.”

Bạch Hách hôn lên môi Văn Tĩnh Tiêu

“Anh, năm mới vui vẻ.”

Văn Tình Tiêu âu yếm hôn lên trán cậu, ngọt ngào thủ thì:

“Chúc mừng năm mới, bé yêu.”

Mã Đào hơi khó chịu khi biết gia đình Văn Tĩnh Tiêu nhận nuôi Bạch Hách, chỉnh là cậu ta tìm không thấy cơ hội đi tìm Bạch Hách.

Gia đình Mã Đào là gia đình nhận nuôi thứ ba của Bạch Hách, cha của Mã Đào thấy rằng điểm của Bạch Hách tốt như là tìm được một gia sư miễn phí, nhưng Mã Đào luôn ép Bạch Hách phải đưa tiền trợ cấp của cậu cho nên coi như là tiền tiêu vặt, Bạch Hách có bao nhiêu đều phải đưa sạch.

Một lần Mã Đào ăn trộm tiền của gia đình đi chơi game rồi đỗ thừa cho Bạch Hạch, nhưng Bạch Hách không có giúp cậu ta gánh tội thay nên Mã Đào đã nhờ một đám lưu manh ở trường học đánh cho cậu một trận tơi bời.

Việc nhận nuôi Bạch Hách gặp rắc rối, cha của Mã Đào cũng cảm thấy bực mình.

Mã Đào gặp được Bạch Hách có chút không dám nhận, anh ta bước ra từ văn phòng của giáo viên với tội gây gỗ đánh nhau.

Bạch Hách vẫn luôn biết bản chất con người vốn là tham lam, còn Mã Đào thi như một con địa bất mãn.

Cậu nhìn người chắn đường đang trước mặt cười xấu xa, nói một câu:

"Chó ngoan sẽ không cản đường."

Mã Đào tới gần chặn đường Bạch Hách,

"Hiện tại điều kiện tốt rồi, không giúp đỡ anh đây sao?"

Bạch Hách hỏi ngược lại:

"Cậu là anh tôi? Tôi chỉ có thể xem cậu là một con chỏ chặn đường thôi."

Mã Đào hiển nhiên ức chế, tìm cơ hội đẫm vào mặt đối phương.

Bạch Hách định chồng cự nhưng cảm thấy đầu óc nặng trĩu, chân đứng không vững, cậu đứng dựa vào tường, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Cậu từ sáng tới giờ chưa ăn gì, đang muốn đi tìm Văn Tĩnh Tiêu.

Mã Đào đút tay vào túi cậu lục tìm tiền, Bạch Hách cảm thấy ghê tởm, nhanh chóng né tránh, cậu đối với bất kì kẻ nào đụng vào tâm lý đều rất mạnh, nhất là vào thời điểm này. Bởi vì cậu đã bị quả nhiều người bỗng dưng đánh, chỉ có Văn Tĩnh Tiêu, sẽ không đánh cậu...

Văn Tĩnh Tiêu tay ném bữa sáng. chạy tới túm lấy Mã Đào đẩy ra, kéo Bạch Hách lại, nhìn đến hai má em trai đã tải xanh.

Bạch Hách nửa người bị hẳn nâng lên,, có thể nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Văn Tĩnh Tiêu, trên người hẳn luôn có ánh sáng lóa mắt, mặc cho ai cũng chôn vùi không được.

"Anh ơi ..."

Giọng nói run run khiến trái tim những ai nghe thấy đều thắt lại.

Bạch Hách thấy Văn Tĩnh Tiêu liền an tâm, Văn Tình Tiêu kéo lấy cảnh tay em trai, đem công trên lưng mình.

Lúc này hắn đang lo lắng bảo vệ vật sở hữu của mình, không ai có thể động vào, giống như một con sói bảo vệ thức ǎn.

Bạch Hách tỉnh dậy, chỉ thấy chung quanh là tấm rèm trắng cùng binh Văn Tĩnh Tiêu mang theo nước và thuốc đi vào.

triền miên ngày đêm với em traiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ