có muốn thử không

393 5 0
                                    

“Tôi đưa Mạnh Văn đi, mấy người đi chậm lại một chút.”

Lộ Lộ đỡ Mạnh Văn. Mạnh Văn 1m78, cậu mới 1m70, khiêng có chút lao lực.

“Tôi đưa đi cho.”

Lâm Nguyên mới vừa đi gần bị Lộ Lộ trừng mắt nhìn, liếc mắt một cái,

“Đổ đại biến thái, tránh ra!

“Lòng tốt của tôi lại bị nhìn thành lỏng lang dạ thú à!” Lâm Nguyên cảm thản một câu, rồi quay đầu lên xe taxi.

Lộ Lộ đỡ Mạnh Vân vào hàng ghế sau, tự mình lái xe, hướng về nhà đối phương. Điện thoại đổ chuông. Mạnh Vân mơ mơ mảng màng nghe máy.

“Tiểu Vãn, là hắn ta câu dẫn em, bây giờ anh giận em cũng được, nhưng đừng...” Mạnh Văn chưa nghe hết câu đã cúp máy, chặn điện thoại và ném nó ra khỏi cửa sổ xe.

Lộ Lộ đỡ Mạnh Văn vào nhà. Bởi đã cùng Lãnh Tây đến đây hai lần nên cũng nhớ đại khai vị trí.

Cầm chiếc khăn lông và nước nóng đưa cho, hắn đang suy tư, trên miệng ngậm thuốc lá điện tử, bộ dáng có điểm soái.

“Muốn hút sao?"

Mạnh Văn cầm điếu thuốc nhét vào trong miệng Lộ Lộ, nhấp vài ngụm cafe, đặt ly xuống bàn, thở ra một tiếng.

Trái tim Lộ Lộ đập loạn nhịp với hành động của người đối diện, thân dưới có phản ứng, cậu tiến một bước về phía ghế sô pha chặn lại,

“Tôi... tôi đi trước."

Lộ Lộ lắp bắp, trả lại điếu thuốc điện tử cho Mạnh Văn.

Mạnh Văn không cầm điếu thuốc điện tử . mà lại nắm lấy cổ tay Lộ Lộ, đem đặt lên người mình,

"Về thật sao?"

“Mạnh Văn!

Lộ Lộ thừa nhận Mạnh Vãn rất đẹp trai, nhưng Mạnh Vân đối với cậu vẫn luôn là thụ.

“Kỹ năng của tôi rất tốt, có muốn thủ không?”

Mạnh Văn vén lên quần áo của Lộ Lộ. ngón tay qua một lớp quần xoa nắn hậu huyệt.

Lộ Lộ nhìn thấy dương vật thẳng tắp của hắn, kìm không được cảm thân một câu thật lớn a, như vậy vì cái gì lại là thụ được.

"Anh ... Nửa cong nửa thẳng sao?"

"Lúc nào cũng là công thì thật mệt mỏi."Mạnh Văn cười có chút nghiền ngẫm,

"Nhưng bất quá cậu đều đưa tới cửa."

“Mạnh Văn!”

Chú chó của Mạnh Vân chạy đến, đó là chú chó Rottweiler bị chủ của mình mang đi làm tiểu tam.

"Đem đuổi nó đi đi! Nó liền côn thịt của tôi!"

Lỗ Hậu của Lộ Lộ bị Mạnh Văn thúc vào, còn côn thịt đang đung đưa kia bị một con cầu liễu. “Lần đó về sau nó giống như tự học thành tài, không thoải mái sao?”

Mạnh Văn đình côn thịt đưa đẩy.

Lộ Lộ vẫn luôn nghe nói Mạnh Văn biến thái, có lẽ nào anh ta đang kìm nén điều gì đó?

Bị lưỡi của chó liều đến bắn ra mả Lộ Lộ cũng chưa nghĩ ra nguyên cớ, con chó lại tiếp tục liễn đến chỗ mà hai người đang dính lấy nhau, Lộ Lộ bị kiến thiền từng đợt run rẫy, chiếc lưỡi ấm áp chui vào lỗ hậu của cậu.

“Tiếp thu rất nhanh, muốn hay không suy xét tôi?" Mạnh Vãn ấn đầu Lộ Lộ hôn xuống, Lộ Lộ đã từ bỏ giãy giụa, nằm yên mà hưởng thụ.
________

Trong màn đêm u tịch, ngoại trừ thỉnh thoảng có cơn gió lạnh ngẫu nhiên thổi ngoài cửa sổ, trong phỏng chỉ còn lại tiếng thở đều

Bạch Hách cuộn minh trong vòng tay của Văn Tĩnh Tiêu, nghe được hơi thở quen thuộc, cảm nhận được sự ấm áp mới yên tâm mà ngủ.

Văn Tình Tiêu hôn lên đỉnh đầu em trai, Bạch Hách như cảm giác được, mặt cậu cọ cọ vào cổ anh trai, đôi môi ướt át mềm mại xẹt qua cổ,

"Anh"

Văn Tĩnh Tiêu vòng tay ôm lấy eo gầy của cậu, Bạch Hách theo thói quen gác hai chân lên đùi hắn, nghiêng người ngáy ngủ.

Hắn ôm em trai năm ở trên giường xem điện ảnh, hình ảnh chiếu ở trên tường thực rõ ràng.

Đang phát sóng là một bộ M quốc manga anime, Văn Tĩnh Tiêu cũng không cảm thấy hứng thú.

Hắn cầm quả anh đào đưa đến bên miệng em trai, Bạch Hách cắn một cái, nước anh đào chảy xuống khóe miệng, hắn củi người hôn lên nước anh đào ở khóe miệng cậu, khoang miệng ngạt ngào một mùi thơm ngọt dịu.

“Anh mua quần áo cho em, đi thủ đi.”

Văn Tĩnh Tiêu buông Bạch Hách ra, chỉ chỉ vào tủ quần áo, Bạch Hạch bỏ qua người Văn Tĩnh Tiêu, xuống giường mở tủ quần áo.

Mỡ ra chiếc hộp màu đen, trong đó có một váy lụa tình thủ, còn có một sợi dây da gợi cảm

“Em không cần

Bạch Hách cảm thấy nếu mặc bộ vảy này sẽ không thể xuống được giường, hơn nữa cậu ngày mai còn phải lên đài diễn thuyết, nhưng Văn Tĩnh Tiêu lại trực tiếp ấn xuống, mặc vào cho cậu.

Cậu càng giãy giụa, Văn Tĩnh Tiêu tựa hồ cảng hưng phấn, Bạch Hách chỉ có thể từ bỏ việc nảy, dịu giọng:

"Anh ... Em ngày mai diễn thuyết, đừng lưu lại dấu vết lộng quả nhiều.”

“Vậy thi tự mình mặc vào đi.”

triền miên ngày đêm với em traiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ