bố tôi có hứng thú với em

948 20 0
                                    

Đêm qua Bạch Hách bị còng tay, hôm nay viết bài thi có chút dau, Văn Tĩnh Tiêu dạng xoa bóp cho cậu dưới gầm bản, Bạch Hách cánh tay quá non, đêm qua hai người bọn họ chơi đến điên mất rồi.
“Văn Tình Tiêu! Em đang gian lận sao!"

Chủ nhiệm lớp thấy Văn Tĩnh Tiêu đang lén lút làm gì dưới ngăn bản.
“Đứng lên!”

Chủ nhiệm lớp đi tới, đạo qua một vòng lại không thấy gì, nhưng vô tình lướt qua thấy Văn Tĩnh Tiêu đến tên mình trên giấy kiểm tra còn chưa viết.

Văn Tĩnh Tiêu đứng đó, hỏi,

"Thưa thầy. đã ngồi xuống được chưa?"

"Em làm gì ở dưới bàn!"

“Xoa tay cho bạn cùng bản, tay cậu ấy đau quá.” Văn Tĩnh Tiêu nói xong không ít người ồn ào la ó, nhưng cũng không ít người biết chuyện.

“Cái quái gì!” Chủ nhiệm lớp hét lên một tiếng.

“Tay của cậu ấy đau muốn em xoa! Bản thân không chăm chỉ học tập thì đừng làm phiền người khác!

"Cậu ấy là bạn trai của tôi, tôi không xoa thì ai xoa.”

“Oh oh oh oh!” Một đảm người la ó và vỗ bàn như bầy khi mở hội, Bạch Hách kéo kéo áo Văn Tĩnh Tiêu.

"Cậu ... Cút đi ngay! Gọi ba cậu tới đây!"

“Gọi cũng vô dụng, Bạch Hách là con dâu nuôi từ bé của nhà tôi.”

Văn Tĩnh Tiêu ung dung đi ra khỏi lớp, khiến chủ nhiệm lớp tức nghẹn, lập tức gọi điện thoại cho Văn Chấn Quốc. Văn Chấn Quốc chỉ nói đem hắn đuổi học đi.

Những người không biết là loại gì nữa!

Dù sao cũng sắp là kỳ nghỉ đông rồi, mấy đứa tiểu yêu sắp tốt nghiệp, liền hết khổ!

Văn Tĩnh Tiêu cùng Bạch Hách vào phòng, rũ bỏ lớp tuyết trên người. Văn Chấn Quốc nhìn hai người đang cầm hộp chuyển phát nhanh, cũng không hỏi nhiều, ông cảm thấy rằng việc Văn Tĩnh Tiêu bất hòa cãi cọ với mình, cũng coi như bình

"Chú, dì, đây là quả từ học bổng của cháu."

Thư Kỳ đối xử với Bạch Hách rất tốt. Bạch Hách cũng biết báo đáp lòng biết ơn của mình, hơn nữa nếu không có họ thì cậu đã không gặp được Văn Tĩnh Tiêu.

“Ô, cái này đắt lắm, con không tự mua gì cho mình à?" Thư Kỳ rất thích Bạch Hách, cô chưa có con nên đối với Văn Tình Tiêu như ruột thịt.

"Con cái gì cũng đủ rồi."

Văn Chẩn Quốc không ngờ rằng món quà đầu tiên mà mình nhận được từ một đứa trẻ lại là con nuôi, hơn nữa còn cảm thấy Bạch Hách đang bị một con lợn bắt nạt.

Ngày 30 Tết, sáng sớm Bạch Hảch đã bị tiếng pháo đánh thức, vải vào l*ng ngực của Văn Tĩnh Tiêu, đem mình nhét vào trong chăn bông.

Văn Tĩnh Tiêu nửa mơ nữa tỉnh vỗ vỗ cho Bạch Hách ngũ, nhìn cậu ngủ say, hắn tỉnh dậy rồi đi ra phòng khách rót một ly nước ấm uống.

“Tình Tiêu, con tỉnh rồi sao, lát nữa ông và chủ của con ghé qua đây một lát. "Thư Kỳ mặc chiếc áo lông màu đỏ làm nổi bật lên làn da trắng ngần, khí sắc thực tốt.

"Được rồi."

Văn Tĩnh Tiêu uống nước xong liền trở về phòng.

Bộ quần áo mới của Bạch Hách cũng do Văn Tĩnh Tiêu chọn, chiếc áo len cashmere màu xanh khỏi trông vô cùng hợp với cậu.

Chú Văn và ông nội dung ngồi trên ghế sô pha, Văn Chấn Quốc vừa tiếp nhận công việc của công ty tại nhà vừa bản chuyện làm ăn, Văn Chấn Quốc luôn hy vọng Văn Tĩnh Tiêu cũng có thể thấu tình đạt lý, hiểu chuyện thêm chút.

Bạch Hách đang giúp Thư Kỳ làm vằn thắn, Văn Tĩnh Tiêu bắt chéo chân ngồi một bên.

Mọi người trong gia đình đều biết Văn Chân Quốc có nhận nuôi một cậu bé, thấy cậu ấy ngoan ngoãn hiểu chuyện, không ai là không quý.

Văn Chấn Quốc rất là tế nhị, vừa tới giúp đỡ đồng thời cũng muốn cùng Bạch Hách nói chuyện đôi ba câu, Văn Tình Tiêu ôm lấy em trai, quay qua chế giễu:

"Xem ra, bố tôi đối với em rất có hứng thú."

"May..."

Văn Chẩn Quốc không thể tin được vào mắt mình, nhưng cũng không thấy lạ khi con trai mình lại ngang nhiên giờ trò đồi bại với em trai nuôi.

Ông nội và chú Văn giả vở như không nghe thấy, nếu không phải Văn Chấn Quốc không thể sinh con, bọn họ sớm đã từ bỏ Văn Tình Tiêu từ lâu rồi.

Bạch Hách luôn cảm thấy họ mang các màu mặt nạ để ngụy trang, mả hai người vừa vặn không đeo mặt nạ nên mới khác nhau.

triền miên ngày đêm với em traiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ