Hẳn nhét thuốc vào miệng em trai.
"Bạn học, tôi có việc phải làm, cậu có thể tự rút kim ra được không?"
Bác sĩ nhìn đồng hồ, vẻ mặt sốt ruột.
"Được"
Văn Tĩnh Tiêu ngồi bên giường ôm lấy Bạch Hách, khóe miệng vì bị thương mà hơi nhếch lên.
"Nó đung vào em?"
"Cậu ta muốn tìm tiền."
Bạch Hách nhìn Văn Tĩnh Tiêu, dường như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
Đột nhiên dường như không chịu nổi nữa, Văn Tĩnh Tiêu nhào lên trên người Bạch Hách, nhìn xuống dưới thân,
"Nó động vào chỗ nào rồi!"
"Chỉ là đút tay vào tủi, sau đó anh đã tới rồi."
Bạch Hách đưa tay sở lên khuôn mặt của Văn Tĩnh Tiêu.
Hắn liền kéo quần đồng phục học sinh của cậu xuống, liến phần bên trong dùi một vòng, như thể một con thú chiếm hữu dục đang cố gắng xóa đi mùi của những con vật khác chạm vào nó.
Văn Tĩnh Tiêu thấy quần lót Bạch Hạch có chút ướt át, liền áp mũi vào nơi ẩm ướt kia.
"Un... anh..."
Văn Tĩnh Tiêu đem khóa quần thảo ra, côn thịt bắn ra tới, hắn giúp Bạch Hách rút kim truyền, đem nửa thân dưới của cậu lỗi ra khỏi giường, kéo quần đồng phục học sinh của chính mình xuống.
"Anh, đùng ... Nơi này không được."
Văn Tĩnh Tiêu nằm côn thịt Bạch Hách, rồi đem côn thịt của chính mình tiến thẳng vào lỗ hậu.
"Không có ai cả, đã đến giờ học rồi, để anh làm một lát."
"Lớn quá... Chậm lại một chút."
Văn Tĩnh Tiêu liên tiếp đảo ngón tay quanh chỗ nối giữa lỗ hậu cùng côn thịt, đưa đẩy.
Giường bệnh trong phòng y tế của trưởng đã cũ, mỗi khi di chuyển đều kêu cót két, như là phối hợp bản hoà tấu.
Văn Tĩnh Tiêu nhìn thấy bông gòn và tăm bông dày cộp trong tủ đựng đồ bên cạnh giường, vỗ vỗ vào mông Bạch Hách , rút côn thịt ra rồi bước tới lấy.
"Anh à." Bạch Hảch giọng nói có phần bất mãn.
"Sẽ làm em sàng ngay thôi,"
Văn Tình Tiêu lật người Bạch Hách nằm xuống, đem tăm bông cắm vào hoa huyệt, cắm mười cái rồi rút ra, nâng mông của em trai lên, xoa xoa, tiếp tục đem tăm bông nhúng vào dân dịch rồi cắm thẳng vào hậu môn.
"Ưm ... anh ..."
Văn Tình Tiêu đem côn thịt nhét vào âm đạo đưa đầy, trong tay cầm mười cái tăm bông nhẹ nhàng lắc lắc.
"Anh trai, ưm ... haaaa ..."
"Nhỏ thôi! Không sợ có người tới thấy em đang động dục sao?"
Văn Tĩnh Tiêu thô bạo nhấp mạnh hơn chục lần rồi đem tinh dịch bắn ra tới, nhưng không có lau sạch sẽ cho Bạch Hách,
un
"Em nằm đây nghỉ ngơi, ăn điểm tâm, tan học tôi sẽ đón."
"Được ..."
Bạch Hách khoanh chân ngồi dậy, bên cạnh là sữa đậu nành cùng bánh chèo áp chảo.
Văn Tĩnh Tiêu đem cửa phòng y tế đóng lại, gõ gõ cửa sổ,
"Ngoan."
Văn Tĩnh Tiêu không lên lớp, mà buổi trưa liền mang theo vài người chặn Mã Đào trong toilet nam.
Mã Đào vẫn luôn kiêng dè Văn Tĩnh Tiêu, tính xấu của hắn thật đáng sợ, luôn để ra bộ mặt "tôi mà khó chịu là do cậu làm sai."
Văn Tĩnh Tiêu tiến đến và đẫm một quả vào bụng anh ta.
Mã Đào theo quán tính lui về phía sau, che lại bụng gấp gáp thở dốc.
"May...."
Còn chưa kịp nói hết câu, Văn Tình Tiêu đã đã thêm một cũ khiến Mã Đảo quỳ một gối xuống đất, hắn ngồi xổm xuống nhìn Mã Đảo, "Tránh xa em ấy ra, hiểu chưa?"
Nói dứt lời liền cùng đám người rời đi, Mã Đào gần như hét lên,
"Mày có đối tốt với nó thể nào đi chăng nữa cũng công cốc thôi, nó chỉ là một con sói vô dụng, một ngày nào đó sẽ hung hăng cắn mày một ngụm, đến mức xương cốt cũng chẳng còn."
BẠN ĐANG ĐỌC
triền miên ngày đêm với em trai
ChickLit#songtinh Bạch Hách từ một đứa trẻ mồ côi được gia đình Văn Chấn Quốc nhận nuôi. Cậu trước kia đã mặc định mình giống như một con chó hoang, không chỗ ở, không nơi nương tựa. Cho đến khi được gia đình nhận nuôi tận tình chăm sóc. Đặc biệt còn được n...