"Lưu manh." Thẩm Du Khanh lườm hắn một cái, phun ra hai chữ.
Một lúc lâu sau nàng cũng không nói chuyện.
Ngụy Nghiên buồn cười nhếch môi, "Đợi lâu như vậy chỉ mắng hai chữ này, không phải có chút mất mát sao?"
Thẩm Du Khanh liếc qua, sau đó quay đầu lại, đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh của hắn, "Còn muốn ta mắng cái gì nữa?"
"Ngươi dám nghe?"
Ý hắn là có có dám nghe chứ không phải nghĩ hay không.
Ngụy Nghiên vẫn không rời mắt, cúi đầu nhìn bóng dáng tuyết trắng mờ ảo quyến rũ trong lớp áo bông, mặc dù hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Hắn cười nham hiểm, tất cả luồng khí nóng thở ra đều phả vào mặt nàng.
Thẩm Du Khanh cố gắng kìm chế tai nóng lên, mặt không thay đổi, thản nhiên nói: "Ngươi dám nói thì ta dám nghe."
Có gì không dám, chẳng lẽ nàng còn sợ hắn?
Ngụy Nghiên nhếch đường viền môi, cúi đầu hoàn toàn áp vào trán nàng.
Xuyên qua tóc mây, tóc nàng mềm mại và hơi lạnh, giống như sắc mặt của nàng.
Thẩm Du Khanh sững người, sắp lảo đảo thì bị hắn đè lại, nàng nhìn thẳng vào mắt anh, "Ngươi làm gì vậy?"
"Dạy ngươi mắng chửi người." Hắn nói.
Hắn mím môi, mép môi mỏng khiến hắn trông có vẻ du đãng lại bạc tình.
Hắn nói hai chữ, Thẩm Du Khanh nghe rõ.
Ánh trăng vụt qua, rót vào mắt hắn.
...
Thân hình cao gầy bước đi xa, bước chân vội vã, có chút gấp gáp.
Ngụy Nghiên mắt nhìn, sờ sờ khóe miệng, đột nhiên nở nụ cười.
Mỗi lần đều đến trước dụ dỗ hắn, nhưng cuối cùng đều là tự mình chịu không nổi, rốt cuộc bị mắng chính là hắn.
Ngụy Nghiên đem tờ giấy ôm vào trong ngực, xoay người rời đi.
...
Lệ Túc tuân lệnh điều tra vấn đề của Trung Cự Quan, sau nửa tháng trôi qua, đúng là tra ra vài manh mối.
Trung Cự Quan trấn thủ Mạc Bắc, ngăn cách với các vùng dị vực và là con đường quan trọng nối liền Tây Vực và Trung Nguyên.
Khi Ngụy Nghiên lần đầu tiên đến Mạc Bắc, còn ngồi chưa ổn vị trí Hoài An vương, người Hồ nhân cơ hội này xuất binh để khắc phục khó khăn.
Khi đó Mạc Bắc binh ít, lương thực thiếu, nhân dân hoang mang.
Ngụy Nghiên ngày đêm vất vả cầm binh, ăn ở với quân sĩ, đóng đồn.
Hai bên đối đầu, Ngụy Nghiên điều binh bất ngờ dẫn đầu, chiếm lại thành trì đã mất mấy năm, sĩ khí binh lính phấn chấn rất nhiều, lòng dân yên ổn, một tiếng trống kích động tinh thần hăng hái đem người Hồ ra khỏi vùng quan ngoại. Kể từ đó, không ai ở Mạc Bắc không biết danh của Hoài An vương, người Hồ nghe thấy tên mặt biến sắc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] SAU KHI GẢ ĐẾN MẠC BẮC - OA BAO TỐNG
Художественная прозаTên truyện: SAU KHI GẢ ĐẾN MẠC BẮC - OA BAO TỐNG 🔥 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Song khiết 🕊️ , Hào môn thế gia , Gương vỡ lại lành , Cưới trước yêu sau , Cung đình hầu tước , Thiên chi kiêu tử , Duyên trời tác hợp...