5 năm Tương Phùng

48 10 7
                                    

Khoác lên mình bộ y phục tinh tươm mới, trông anh tựa như một đại hiệp chuẩn bị xuất sơn vậy.
Chỉnh tề lại đồ đạc, năm năm qua đã thật sự có rất nhiều chuyện xảy ra, vui có, buồn có, đau khổ cũng có, luyến tiếc cũng có, nhưng trên hết, họ đã luôn đồng hành cùng nhau, cùng nhau đi đến được ngày hôm nay.
Tanjirou quỳ gối, hành lễ trước Toạ thềm- nơi mà Yoriichi đã từng ngồi trị vì Tu La Thần Lĩnh Vực ấy, khấu đầu tạ ơn ông những năm tháng qua đã dẫn dắt anh đi đến ngày hôm nay. Tiếp sứ Heiji và Shiraori cùng với các Cung Phụng khác cũng đến để tiễn anh một đoạn, dù sao thì hơi vẫn còn là Cung Phụng của Tu La Thần, chỉ đến khi Tanjirou thật sự thức tỉnh được Thần vị, họ sẽ có thể giải thoát khỏi xiềng xích. Cũng tương tự với họ, các Cung Phụng và các Tiếp Sứ nơi các Lĩnh Vực khác cũng tề tựu lại để tiễn đưa các Truyền thừa chi Thần lên đường, đợi chờ Khảo Hạch thứ năm.
Yukie ôm chầm lấy Kanao, cô không nỡ rời xa mẹ mình, chỉ gặp lại và bên nhau mới được năm năm, thế rồi lại phải tạm chia tay như thế này ư, nhưng cô thân là Tiếp Sứ, phải gánh vác sứ mệnh cai quản Lĩnh Vực thay cho Phó Sứ nếu họ đã hy sinh (hiến tế). Kanao xoa đầu Yukie.
Con phải tiếp tục gánh vác trách nhiệm của Nhị vị Hà Phó Sứ để lại, khổ cho con rồi.
Mẫu thân hứa...sẽ cùng với phụ thân con và mọi người sớm trở thành người kế vị của Thần, giải phóng mọi người.
Yukie gật nhẹ đầu, cô ân cần nắm lấy tay Kanao.
Mẫu thân...người hãy giữ gìn sức khoẻ nhé, gửi lời thăm hỏi của con đến phụ thân và cả những vị Truyền thừa chi Thần khác nữa.
Lời chia tay có vẻ đến đây thôi, cả bảy người họ đều bước đi, hiên ngang rời khỏi Lĩnh Vực Thần vị sau 5 năm dài đằng đẵng ấy, họ đã không còn là những cô cậu thiếu niên nữa rồi, giờ đây tuổi đôi mươi ấy gánh vác nặng nề hơn nữa sức mệnh của cả thời đại, của cả tương lai, sứ mệnh mà họ sẽ viết tiếp sau các Phó Sứ. Bước chân đầu tiên rời khỏi nơi ấy sao thật lạ lẫm, thật mới mẻ nhưng cũng thật xúc động, tràn đầy.
--------------------------------------
Bên khung cửa sổ, một cô gái trẻ với mái tóc trắng xoá, cùng với đôi đồng tử hoà hợp sắc tím và đen, cô đang suy tư về điều gì chăng, đang nghĩ về điều gì chăng, hay nhớ về ai đó chăng. Ubuyashiki Kanata, con gái của Viện Trưởng Kagaya nơi học viện Kimetsu.
Chỉ biết trong lòng bàn tay nhỏ nhắn ấy vẫn nâng niu hòn đá ma pháp, đã năm năm rồi sao người vẫn chẳng hề liên lạc với cô, đã bao năm rồi cô mòn mỏi đợi chờ, chỉ mong có thể được nghe lại một giọng nói, giọng nói...
Anh về rồi đây.
Mà khoan đã, đó là do cô tưởng tượng hay... Kanata chợt long lanh đôi mắt, cô có đang nghe lầm không, nhìn xuống hòn đá ma pháp, thì hiệu ứng quên thuộc đã hiện ra, nó đã phát sáng và phát ra giọng nói sau 5 năm dài ấy. Kanata rưng rưng, nức nở mà chẳng thể nói được nên lời.
...là anh sao...Gen-kun...

Phải...anh...đang ngay trước mặt em đây... Kira (Ánh Sáng) của anh.
Kanata từ từ ngước nhìn ra khung cửa sổ, một bóng hình vừa lạ nhưng cũng thật quen. Một nam nhân cao lớn, khôi ngô, đôi mắt tinh tường, mái tóc đen huyền dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng, với bộ y phục chỉnh tề, nở nụ cười ấm áp như trước, nụ cười thật hạnh phúc sau bấy lâu chia xa ấy.
Kanata rơi nước mắt, cô xúc động vô cùng, nhảy vồ ra khỏi khung cửa sổ rộng mở kia. Cách mặt đất tận hai tầng, Genya phóng bật lên thật nhẹ nhàng, đòn lấy cô và bế vào lòng kiểu Công chúa. Hai ánh mắt chạm lấy nhau, cả hai cùng từ từ đáp xuống mặt đất trong tình yêu cháy bỏng, thắp lại ngọn lửa của cả hai người tự bấy lâu. Kanata khoác lấy cổ của Genya, ôm chặt lấy anh vào lòng.
Em nhớ anh...rất nhớ anh...anh có biết không... Gen-kun...
Genya nhắm chặt mắt lại, anh cảm nhận hơi ấm từ cô, từ hơi ấm mà anh luôn đợi chờ để có thể cảm nhận lại một lần nữa, anh đã nói rằng.
Chẳng phải em đang trong vòng tay của anh rồi sao...Kira, anh cũng rất nhớ em... Khi vừa trở về điều đầu tiên mà anh muốn gặp đó chính là gặp lại em, người mà anh vẫn luôn và sẽ mãi yêu...đến hết đời này.
-------------------------
Đứng trước Cổng Học Viện Kimetsu, thật sự đã đổi thay rất nhiều sau 5 năm ấy, thật khang trang, hùng vĩ làm sao. Có những cô gái đi qua lại bắt gặp bóng hình của một nam nhân tuấn tú, họ trầm trồ, như thể say mê, đổ gục trước nhan sắc ấy.
Anh ấy là ai vậy...đẹp trai quá đi mất, không biết anh ấy có người yêu chưa.
Mái tóc vàng dài được buộc đuôi sam một bên, phần còn lại để xoã ra tạo nên nét lãng tử. Đôi mắt Hổ Phách tinh tường, anh ngắm nhìn lại Ngôi học viện ấy như thuở đầu tiên anh đặt chân qua cánh cổng định mệnh ấy vậy. Chiếc vòng cẩm thạch nơi tay anh chợt phát sáng, một hơi ấm toả ra từ nó, Zenitsu khẽ cười, vì anh biết chiếc vòng cẩm thạch ấy chỉ phát sáng ấy khi có một chiếc vòng tương tự khác gần kề nó mà thôi.
Zenitsu từ từ quay lưng lại, từ đằng xa một bóng người quen thuộc hiện lại trên đôi đồng tử của anh. Đôi mắt Hồng Đào của nàng long lanh trong dòng lệ của sự hạnh phúc, tương phùng. Gương mặt cũng có chút trưởng thành hơn, nhưng vẫn giữ nét khả ái, yêu kiều như thuở đôi họ lần đầu gặp gỡ. Mái tóc hương hoa toả ngát, Nezuko chạy thật nhanh đến, cô lao chầm về phía Zenitsu, dang rộng đôi tay ôm chặt lấy cổ của Zenitsu mà nức nở.
Cái khoảng khắc hạnh phúc đó chỉ đơn giản là như thế thôi. Zenitsu cũng ôm trọn cô vào lòng mình, cảm nhận lại hơi ấm của nhau, cảm nhận lại sự nhớ nhung mà cả hai đã giữ sâu trong lòng mình. Nezuko nức nở, cô oà khóc.
Em về rồi...em về rồi đây...
Zenitsu nhẹ nhàng xoa đầu, vuốt ve lấy áng tóc ngào ngạt hương hoa của Nezuko, anh hôn nhẹ lên trán của cô, cùng với sự xúc động bùi ngùi.
Anh cũng vậy... Nezuko...anh cũng đã về rồi đây.
------------------------------------------
Dưới gốc vườn Hoa Tử Đằng, Aoi đang ngắm và ngửi lấy mùi hương ngào ngạt của hoa. Đôi mắt lam biếc như đang đợi chờ ai kia, cùng với một tâm trạng thật hồi hợp, thật chẳng thể đứng vững. Mái tóc xoã dài hoà cùng hương sắc của Vườn Bách Hoa, cô như đoá hoa rạng ngời nhất, đặc biệt nhất mà một ai đó cũng đang muốn bước đến ngắm kia.
Bước chân tiến về Cổng hoa, mái tóc màu đen huyền gọn gàng tô điểm chút sắc lam biếc nơi đuôi, đôi mắt lục ngọc tựa như đã tìm lại được cái cảm giác thuở ban đầu, nơi đôi họ hẹn ước bên nhau ấy. Inosuke khẽ quỳ một gối trước Aoi, anh khẽ đưa tay ra về phía cô.
Aoi...anh đã về rồi, còn đợi trước cả em nữa đấy nhé...

[KNY] Ta Chỉ Là Truyền Thuyết Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ