𖤐🐶₊ะ₊˚💔🩹.༄ (tập đặc biệt)

178 9 4
                                    

Mọi thứ tưởng rằng diễn ra tự nhiên nhưng lại theo một cách được sắp đặt.

Đó là một buổi tối cuối tuần vào năm trước. Tôi đang đi từ nhà thờ về thì tôi gặp cậu, Kim Gyuvin. Cậu khoác trên mình áo dạ dài dưới trời tuyết đang rơi nặng hạt. Khi thấy cậu đứng đó, cúi mặt xuống, lấy chân nghịch tuyết. Tôi thấy khó chịu vì trong khi tôi 4 áo còn đang chết lạnh mà cậu lại mặc mỗi 2 áo. Cậu ta có ổn không vậy?

"Cậu gì ơi, cậu có cần giúp gì không?" Tôi tới gần hỏi cậu.

"Hihi mình bị lạc rồi😁" Gyuvin nhìn tôi cười nói. Tôi đứng hình vài giây. Sao lại cười vậy?

"Ờmmm thế để mình dẫn cậu về nhé, cậu ở đâu vậy." Tôi hỏi

"Ở Seoul"

"😑 không, ý là cậu bị lạc thì cậu giờ về đâu á"

"Tôi cũng không nhớ, cái khách sạn gì gì ấy, chịu" Gyuvin gãi đầu nói.

Hết cứu. Tôi đã muốn lẻn đi nhưng lương tâm tôi không cho phép. "Cậu có số điện thoại người đi cùng cậu không để tôi gọi đến đón cậu nhé."

"0*********" Gyuvin đọc số. Tôi gọi nhưng máy không liên lạc được.

"Ơ. . . Còn số khác không á, cái số này không gọi được ý."

"Ừ thì do máy tôi sập nguồn hết pin rồi mà"

"😫 đùa mình à Thế giờ tôi đưa cậu về kiểu gì. Giờ cũng muộn rồi ấy, cậu ăn chưa"

"Tôi ăn rồi, ăn xong thì đi lạc"

"Ơ hay quay lại quán đấy đi có khi sẽ gặp được gia đình cậu quay lại đấy ấy"

"Nhưng mà tôi không nhớ" Gyuvin nói rồi cười.

"😤 CÓ, cậu nhớ mà cậu phải nhớ" Tôi nói rồi lắc người cậu ấy. "Ạh tôi xin lỗi" tôi nhận ra việc tôi đang làm với một người lạ là không đúng, tôi buông cậu ra.

"Dễ thương" Gyuvin nhét tay vào túi áo, nhìn tôi nói nhỏ

"Hế?" Tim tôi bất ngờ đập nhanh một nhịp. Còn đang thả thính mình hay gì vậy.

"Tôi có nhớ là số 4 gì đó ở đường XX"

"Ô thế 17 phút thui đi bus là tới, cậu xuống ở bến . . ."

"Tôi không biết đi bus cũng không có tiền"

"Tôi. . . c c cũng vậy" Tôi nói rồi móc tay vào túi áo, còn đủ 7k cho 1 chuyến bus về trường. Còn 30 phút nữa là chuyến cuối và 1 tiếng rưỡi nữa là trường tôi đóng cửa. Tôi đã đấu tranh nội tâm giữ lắm và tôi chọn cậu. "Nào đi, tôi dẫn cậu về" Tôi nói rồi kéo Gyuvin đi.

ㄱㅅㄱ

Vì là Gyuvin hướng ngoại nên 2 đứa chúng tôi khá thoải mái hoạc là Gyuvin đang cố giúp tôi thấy thoải mái. Còn tôi thì sao chứ, thuộc tuýp người hay lo lắng. Tôi vẫn chẳng hiểu sao Gyuvin có thể lạc được, chúng tôi còn bằng tuổi nhau nữa. Sao mà tôi khác cậu quá vậy. Bị lạc mà cậu còn chẳng lo lắng một chút nào. Tôi người qua đường thôi còn lo cho cậu nhiều tới phát quạo kiểu sao cậu lại có thể lạc được chứ, trong cái thời tiết khắc nhiệt này.

(Zb1 × You) Skidamarink I Love YouNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ