Chương 11

122 4 0
                                    


Vương Anh vừa trút vừa thầm khen ngợi sự thông minh cơ trí của mình.

Không biết nấu cơm cũng không sao, lấy nước kho làm món kho chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Bản thân chỉ cần thỉnh thoảng ghé đến tiệm cơm quốc doanh, kịp thời bổ sung nước kho là được rồi.

Vương Anh ơi là Vương Anh, mày đúng là một thiên tài.

Vương Anh đắc ý đổ đầy nước kho vào hộp cơm. Có lẽ do miệng cô nhạy cảm, hôm qua lúc ăn bánh bao đã nếm ra được, tuy rằng tay nghề của đầu bếp ở tiệm cơm này so với món ăn của đầu bếp hàng đầu mà cô đã được ăn trong kiếp trước vẫn còn chút chênh lệch, nhưng xét một cách công bằng nếu mở một nhà hàng tầm trung thì vẫn thừa sức.

Nước kho này màu đỏ óng ánh, vừa nhìn là đã biết dùng nước kho kỹ nấu lâu, đem về cho dù không dùng để nấu mà chỉ ăn cùng với màn thầu thôi thì cũng ngon rồi.

Người phục vụ trố mắt nhìn Vương Anh dọn dẹp xong xuôi, chén đĩa để lại đều sạch bong kin kít. Cô ấy ngơ ngác thu dọn chén đĩa, nói với nhân viên phụ rửa rau "Tôi đúng là được mở mang tầm mắt."

Ai mà ngờ được người này lại nhắm vào nước kho mà đến.

Từ Sương nghe tiếng xì xà xì xầm sau bếp, thuận theo cửa sổ liếc nhìn ra bên ngoài.

Một bóng người gầy yếu đang đứng trước cửa tiệm cơm, trong tay xách một hộp cơm được gói ghém bằng vải bố.

Vương Anh bên này ôm cái hộp đựng đầy nước kho quý báu, cũng không vội trở về nhà.

Cô đi loanh quanh để nắm rõ mấy nơi quan trọng trong thị trấn. Thị trấn Tây Pha cách huyện thành không xa lắm, nhưng mấy công xã quanh đó lại đều chẳng thiết đến chuyện vào huyện thành.

Nghĩ cũng phải, nếu muốn vào huyện thành, một ngày chỉ có một chuyến xe, bỏ lỡ rồi thì chỉ có thể tự nghĩ cách khác. Đi huyện thành còn phải xin thư giới thiệu, muốn được đại đội trưởng đồng ý thì phải có lý do chính đáng, vào huyện thành rồi còn phải mang theo thư giới thiệu bên mình đề phòng đội trật tự tra xét.

Tốn công tốn sức như vậy cho nên việc gì có thể làm trong trấn thì mọi người đều không muốn vào huyện thành.

Là thị trấn gần với huyện thành nhất và còn là nơi có đường xá thông suốt nhất nên rất nhiều đồ trong huyện thành có thì ở trấn Tây Pha đều có cả.

Cung Tiêu Xã, trạm y tế, trạm chăn nuôi, trường học, nhà máy phích nước nóng,...

Vương Anh vừa đi dạo vừa suy nghĩ về đầu ra của mình.

Cứ thế đi mãi, đến cổng trường cấp ba trong trấn thì Vương Anh liền dừng bước.

Nguyên chủ đã tốt nghiệp vào ba tháng trước, sau khi cầm được bằng tốt nghiệp thì chẳng mấy khi ghé qua trường. Vương Anh lục lọi trong ký ức của nguyên chủ, trong ký ức của cô ấy cuộc sống ở trường cấp ba cũng không để lại ấn tượng gì tốt đẹp.

Nguyên chủ ở nhà thường xuyên bị bắt nạt, đi ra ngoài cũng không thích nói chuyện, thêm vào đó trên người cô ấy lúc nào cũng mang áo quần rách rưới, đứng chung với các bạn học cũng cảm thấy có chút tự ti. Bởi vậy nên xét cho cùng thì cuộc sống ở trường cấp ba của nguyên chủ cũng chẳng có gì để lưu luyến cả.

Thập niên 60: Gả cho đầu bếp - Công Tử GiaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ