Chương 464: Nuốt không trôi!

79 2 0
                                        

Trong nha môn.

Mộ Nhược đang cầm máu cho Vệ Dịch, lại một chậu máu loãng nữa được mang từ trong phòng ra ngoài.

Kỷ Vân Thư đứng ở mép giường, gắt gao nhìn lên gương mặt trắng như tờ giấy của Vệ Dịch.

Mặc dù đang hôn mê, nhưng đuôi lông mày của Vệ Dịch vẫn luôn nhíu lại, làm người ta đau lòng.

Nàng đã bị doạ sợ rồi.

Mỗi lần mở miệng đều tự trách, "Là ta sai, ta không nên dẫn hắn đi ra ngoài, đều là do ta...."

Hốc mắt nàng đỏ ửng, đôi tay nắm chặt thành một khối, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Nước mắt từng giọt rơi xuống như những viên ngọc trai.

Cảm giác áy náy cùng với lo lắng làm nàng cảm thấy vô cùng tồi tệ.

Ngoài cửa.

Đường Tư ngồi ở ngoài hành lang, lấy áo lau lau chiếc roi bạc bảo bối của mình, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong phòng xem tình hình.

Sau đó quay sang hỏi Thời Tử Câm cũng đang ở ngoài hành lang giống như mình, "Các ngươi rốt cuộc là người như nào? Tại sao lại có người muốn ám sát các người? Lại còn liều chết muốn lấy mạng."

Không đáp!

"Đây là nha môn An Phủ huyện, ta nghe nói quan huyện tham ô, đã bị bắt, sao các ngươi lại ở trong nha môn? Hay các ngươi cũng làm quan?"

Không đáp!

"Ta hỏi ngươi đấy!"

Vẫn là không đáp.

Đường Tư hừ một tiếng, "Một đám đều là quái vật, ta tốt xấu gì cũng đã giúp các ngươi, nhưng đến một câu cảm tạ cũng không có, còn lạnh lùng với ta."

Đường Tư có chút bực tức.

Thời Tử Câm nhìn nàng một cái, trầm giọng nói ra một câu, "Ngươi nên rời khỏi đây."

"Ai da, thì ra ngươi cũng có thể nói chuyện? Ta còn tưởng rằng ngươi bị câm!" Nàng cầm roi trong tay, đi đến bên cạnh Thời Tử Câm, lộ ra cặp mắt ranh mãnh, "Bổn cô nương phát hiện, người Trung Nguyên các ngươi so với người Hầu Liêu chúng ta thú vị hơn nhiều, hiện tại ta chưa muốn đi, ngươi không đuổi được ta đâu. Vạn nhất có người muốn giết các ngươi, ta cũng có thể giúp."

"Không cần!"

"Nha nha, vừa rồi nếu không có ta thì cái tên giang hồ thuật sĩ kia đã chết rồi, hắn còn thiếu của ta một mạng, như thế nào ta cũng phải lấy về a. Còn nữa...."

Nàng đem mộc bài của Kỷ Vân Thư từ trong tay áo ra, nhếch môi nói, "Ở Trung Nguyên có rất nhiều thứ thú vị, ta không nỡ rời đi."

Thời Tử Câm liếc nhìn tiểu cô nương bên cạnh, ôm trường kiếm trong tay, không buồn đáp lại.

Đường Tư cảm thấy nhàm chán, liền đi vào trong phòng, thấy Mộ Nhược đang ngồi ở mép giường, nét mặt ngưng trọng, vừa cầm máu cho Vệ Dịch vừa tiến hành thi châm.

Đại khái qua nửa canh giờ, máu mới cầm lại được.

Bởi vì mất máu quá nhiều, gương mặt của Vệ Dịch tái nhợt đến đáng sợ.

Nữ Ngỗ Tác Hoạ Cốt (C461 - C661)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ