Chương 67

7.8K 649 58
                                    

Beta: Hy

"Tôi nói, không cần từ chối."

Gió thổi chậm qua, Tống Thời Hàn dựa vào lan can ban công, liếc nhìn Khương Minh suýt chút nữa đã đặt lên trán hai chữ "kinh ngạc", ngữ khí thản nhiên nói: "Nhận đi."

Biểu cảm trên khuôn mặt của Khương Minh nhanh chóng chuyển từ khiếp sợ sang biểu cảm kinh ngạc trong nháy mắt.

Y chậm rãi đặt tách trà trên tay xuống, sau đó lấy từ trong túi ra hộp thuốc lá vừa tịch thu được của Vương Thu, gõ ra một điếu nhưng lại không lập tức bậc lửa hút: "Vừa rồi có thể tôi chưa nói rõ. Không chỉ Pink được mời, mà cậu cũng được mời. Nói một cách đơn giản, sản phẩm này yêu cầu cậu và Pink cùng làm đại ngôn."

"Nói một cách đơn giản hơn có nghĩa là hai người phải quay quảng cáo cùng nhau, đại ngôn cùng một sản phẩm, và cùng xuất hiện trên các khu bán hàng trực tuyến lớn."

"Cậu nghe hiểu chưa?"

Sau khi nghe y nói xong, Tống Thời Hàn lại liếc mắt nhìn y một cái, không nói, nhưng ý tứ không thể rõ ràng hơn.

Sau vài giây im lặng, lông mày của Khương Minh càng thể hiện rõ sự kinh ngạc: "Cậu thật sự muốn nhận cái đại ngôn này?"

Tống Thời Hàn vẫn bình tĩnh lên tiếng: "Ừ."

Nhưng Khương Minh không thể bình tĩnh được nữa. Y và Tống Thời Hàn quen biết nhau đã nhiều năm, mấy năm nay không biết có bao nhiêu đại ngôn lớn lớn bé bé tìm đến cửa, nhưng Tống Thời Hàn luôn từ chối, Khương Minh biết anh không thích những thứ này, cho nên mới đầu còn sẽ khuyên nhủ, nhưng sau mỗi lần thất bại trở về, dần dần không còn nhắc đến chuyện đó nữa, có đại ngôn nào tìm tới cửa, đều bị y trực tiếp từ chối.

Nhưng mà hôm nay .....

Khương Minh nhiều lần hoài nghi chính mình nghe lầm, nhưng nhìn vào đôi lông mày và ánh mắt thờ ơ của Tống Thời Hàn thì có vẻ như anh không nói đùa.

Cảm giác có gì đó không ổn lại xuất hiện trong lòng.

Khương Minh châm thuốc, hít một hơi thật sâu, thăm dò hỏi: "Fire, nhà cậu phá sản hả?"

Nghe vậy, lông mày Tống Thời Hàn hơi hơi nhíu lại, tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười: "Anh có thể gọi điện thoại cho cha tôi hỏi thử xem?"

Khương Minh: "...... Không phải, anh chỉ có thể nghĩ đến khả năng như vậy." Xuyên qua cửa kính, từ khóe mắt, y đột nhiên nhìn thấy Tả Đào đang ngồi bên trong, trong lòng không khỏi ' lộp bộp ' một tiếng.

Có cơn gió thổi qua lay lay cây cối trong vườn, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót véo von.

Khoảng mười giây sau, Khương Minh bỗng nhiên nãy sinh ra một linh cảm.

Y nhẹ nhàng khụ một tiếng, hất cằm hướng phòng huấn luyện: "Pink thật nghiêm túc, hầu như cả buổi chiều đã trôi qua mà mông vẫn chưa rời khỏi ghế."

Tống Thời Hàn đạm thanh nói: "Muốn hỏi cái gì liền hỏi đi."

Nghe anh nói như vậy, Khương Minh cảm thấy dự cảm xấu sắp thành hiện thực, y lại hút một hơi thuốc, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Chẳng lẽ cậu bởi vì Pink mà nhận lời đại ngôn này?"

[ĐÃ BETA] Đừng vờ ngoan ngoãn [E-sport] - Lộ Hồi Thanh DãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ