Phiên ngoại 3: Từ giờ chúng ta sẽ là một gia đình

5.2K 387 22
                                    

Beta: Hy

Sau khi biết căn cứ đang được cải tạo, hai người vẫn luôn ở khách sạn. Vạn Thu Huyền không nói gì, cũng không để hai người quay về, bà nói phòng trong nhà vẫn còn nhiều, hơn nữa mọi người ở cùng một chỗ sẽ náo nhiệt hơn, không nói hơn hai câu đã giữ người lại.

Tống Thời Hàn mới đầu còn lo lắng Tả Đào có chút câu nệ sẽ cảm thấy không thích ứng, nên dự định ở lại một đêm, rồi hôm sau quay lại khách sạn. Nhưng đến ngày thứ hai, sau khi thấy Tả Đào và Vạn Thu Huyền ở chung rất hoà hợp, thậm chí cậu còn theo chân Vạn Thu Huyền cùng nhau đi chơi khắp nơi, anh cũng không đề cập tới chuyện này nữa.

Cứ như vậy vừa ở, chính là hai ngày trôi qua.

"Tiểu Đào là một đứa trẻ ngoan, con đừng để người chạy mất đấy, nghe chưa?"

Dây câu trong suốt lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, trên mặt hồ lấp lánh xuất hiện những gợn sóng lăn tăn, Tống Hoằng nhanh mắt lẹ tay, nhanh chóng cuốn dây câu, nhấc lên một con cá đen bụ bẫm nhảy ra khỏi hồ.

"Con biết rồi, ba không cần phải nhắc nhở con."

Tống Thời Hàn đội một chiếc mũ bóng chày màu đen trên đầu, cong đôi chân dài, khoanh tay ngồi trên ghế câu cá bên cạnh Tống Hoằng. Thấy cá đã cắn câu, anh liền mặt lạnh đứng dậy khéo léo kéo con cá ra khỏi lưỡi câu cho vào thùng đựng cá.

Làm xong mọi việc, anh đổ một ít nước ra rửa tay, nói thêm: "Ba còn định câu bao lâu nữa?"

Từ 5 giờ sáng đến giờ, đã bốn giờ trôi qua. Nếu không phải Tả Đào trước khi đi có dặn dò, anh đã sớm trở về ngủ bù một giấc, anh không bao giờ nghĩ tới có một ngày anh sẽ cùng Tống Hoằng ra ngoài câu cá.

Tương tự như vậy, Tống Hoằng dĩ nhiên cũng không nghĩ tới thằng con trời đánh nhà mình sẽ có một ngày cùng ông ở bên ngoài ngồi câu cá. Lý do đằng sau chuyện này thật sự không quan trọng, có thể sai khiến thằng nhóc này nguyê ngày hôm nay cảm giác thật sự rất sướng.

Vẻ thờ ơ trên khuôn mặt của hai cha con giống nhau như đúc. Tống Hoằng hừ lạnh một tiếng, ông như một vị quan già sai sử Tống Thời Hàn giúp mình thay mồi mới, nói: "Nhìn xem thái độ này của con, Tiểu Đào biết không?"

Tống Thời Hàn không nói chuyện, chẳng qua gân xanh trên trán anh nổi đầy lên, tiện đà nhận lệnh thay mồi cho Tống Hoằng.

Tống Hoằng mở tách trà ra uống một ngụm, sau đó liếc nhìn con trai: "Không nhìn ra con cũng có thể nghe lời đến vậy." Ông lại nói tiếp: "Con phải không ngừng cố gắng phát huy đức tính này, nếu không ba thật sự lo rằng Tiểu Đào không chịu được tính cách này của con đâu."

Tống Thời Hàn nghe vậy, nhếch môi cười: "Ừ, cái này con di truyền từ ba mà ra."

Tống Hoằng nghe được ẩn ý trong lời nói của anh, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhịn không được nở nụ cười, ông đặt chén trà xuống, một hồi lâu, nói: "Rất tốt. Nam nhân họ Tống chúng ta đều như vậy, năm đó ông nội con cũng nói với ba, không nghe lời vợ thì không thể coi là nam nhân tốt."

Tống Thời Hàn nhìn ra mặt hồ phía xa, nụ cười trên mặt cũng rõ ràng hơn một chút.

"Phải thử một chút chứ?"

[ĐÃ BETA] Đừng vờ ngoan ngoãn [E-sport] - Lộ Hồi Thanh DãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ