Chương 115

5.8K 425 11
                                    

Beta: Hy

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến đêm trước vòng loại trực tiếp.

Vì để tiện cho mọi người thích ứng hoàn cảnh trước, Khương Minh đã dẫn đội đến tỉnh J vào đêm trước cuộc thi. Khách sạn suối nước nóng cách địa điểm thi đấu không xa, có thể đến trong mười phút nếu đi bằng ô tô.

Sau khi nhận phòng, Tả Đào nhận được tin nhắn của Đinh Lỗi, khóa huấn luyện quân sự của cậu ta vẫn chưa kết thúc, nhưng biết Tả Đào đã tới tỉnh J, cậu ta đã lập tức xin nghỉ ở trường học để ra gặp cậu.

Tả Đào cũng đã lâu không gặp Đinh Lỗi, thời trung học, hai người suốt ngày đi chơi cùng nhau, có tiết thì cùng nhau trốn, có nồi thì cùng nhau gánh, rồi cùng nhau thảo luận về khát vọng trong tương lai, thế mà ba năm nhanh chóng trôi qua, bọn họ vẫn luôn là anh em tốt của nhau.

Sau khi nói một tiếng với Tống Thời Hàn, Tả Đào đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, rồi từ khách sạn đi ra ngoài.

Tỉnh J là một thành phố ven biển, sau khi cơn bão qua đi không lâu, bầu trời trong xanh thoáng đãng, cây cảnh hai bên vỉa hè lại tiếp tục đâm chồi nảy lộc dưới ánh nắng chói chang.

Hai người hẹn nhau gặp nhau tại một con phố ăn vặt gần làng đại học.

Tả Đào đợi ở trên đường hơn mười phút mà không thấy ai, vừa định gọi điện thì đã bị một cú đấm không nhẹ không nặng vào vai trái. Cậu cau mày, vừa định chửi một câu thô tục thì cổ họng ngay lập tức nghẹn lại khi nhìn thấy người đến.

Cậu nhướng mày, nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá người đó một lượt: "Cậu là ai?"

Nụ cười trên mặt Đinh Lỗi cứng đờ, khó hiểu nhìn cậu: "Mẹ kiếp, mày còn hỏi tao là ai?"

"Không quen biết, đứng sang một bên." Tả Đào chán ghét đấm vào vai cậu ta, cố ý tiến hành công kích tinh thần: "Đen dữ vậy, giống như than thành tinh."

Đinh Lỗi: "Cảm ơn, mày có thể câm miệng rồi đấy." Nói xong, cậu ta tiến lên, dùng tay kéo cổ Tả Đào: "Hiện tại biết tao là ai chưa?"

Hai người cùng nở nụ cười.

"Nhưng nói vậy thôi, Đào tổng mày trang bị đầy đủ hen."

Đinh Lỗi hơn một tuần không thể ra khỏi trường, mỗi ngày đều ăn cơm trong đau khổ, vừa ra khỏi tường, cậu ta giống như một con lợn rừng lao ra khỏi hàng rào, trên tay ngay lập tức ôm một phần lẩu Oden, rồi lại dừng lại trước một quán mì xào, khoa chân múa tay với ông chủ một hồi, nói: "Cái mũ này nặng đến nỗi suýt che mất tầm mắt của tao, lúc về nhớ ký cho tao một tá ảnh có chữ ký đấy, được không??"

Gần đó có một trường điện ảnh, Tả Đào có dáng người cao gầy, là hình dáng của một thiếu niên đang gần tiếp cận thành một thanh niên, hơn nữa lại mặc một thân hàng hiệu, mặc dù đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, nhưng ở trong một đám người cũng vô cùng gây chú ý.

Ông chú đang xào mì nhìn Tả Đào vài cái, thân thiết hỏi:"Bộ dáng của nhóc rất đẹp nha, về sau chắc chắn sẽ là đại minh tinh."

[ĐÃ BETA] Đừng vờ ngoan ngoãn [E-sport] - Lộ Hồi Thanh DãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ