"Đây không phải gu của anh, nên là anh xin phép không bình luận nhiều..."
"...để mà hiểu được thì chắc là phải nghe lại tầm năm đến mười lần..."
"Su nghĩ là cái khúc giữa, nó là cái khoảng rất tuyệt vời để mình đẩy lên cao trào..."
Tim nó chùng xuống, thấp thỏm vò góc áo, lo lắng nhìn thành viên thứ hai của gia đình mình đón nhận những lời góp ý từ nhiều phía. Chút ấm ức len lỏi trong người làm nó nghẹn đắng cổ họng.
"...cũng là vì em đã quá tham lam, nên..."
Nó dường như sắp khóc vì người em nhỏ của mình, từ ấm ức, trong lòng nó dần hình thành nỗi áy náy, day dứt đối với Lor. Là vì nó làm chưa đủ tốt, nó đã đòi hỏi quá nhiều từ cậu em, nên cuối cùng đã thành gánh nặng cho em nó. Ấy vậy mà, dù cổ họng đã khàn đặc đi, thằng nhóc vẫn lên tiếng bảo vệ nó.
"...Em muốn nói điều này, nếu như anh Bảo cảm thấy bứt rứt, thì em chỉ muốn nói là, em thật sự biết ơn anh!"
Nó nghẹn ngào nhìn cậu em team mình, cố điều chỉnh lại biểu cảm, nó nở nụ cười cổ vũ thằng Lor. Dù thế nào đi nữa, Lor của nó cũng đã làm rất tốt, Lor của nó vẫn mãi đỉnh trong lòng nó! Và nó tự nhủ, kể cả sau này, khi chương trình kết thúc, nó cũng sẽ tiếp tục giúp đỡ cậu em nhỏ này bằng tất cả những gì nó có thể.
Cả mấy đứa nhỏ kia nữa...
...
"Dạo này mày ốm nhom vậy? Ngấn đâu? Nọng đâu hết rồi?"
"Đừng có chọc em, em đang bực! Anh đi ra chỗ khác đi!"
Cái giọng điệu giận dỗi khó ở của Bảo khiến Khoa có hơi buồn cười, nhưng cũng dấy lên đầy cảm giác tội lỗi. Hắn cũng cảm thấy, hình như hôm nay, mọi người đều đang đì team Bảo quá. Cứ cái độ này thì vài bữa hết chương trình, thể nào nó cũng lên cho một track 1hours full không che để cả hội cùng nghe.
Ai chứ riêng hắn thì hắn không muốn nghe đâu, thằng Bảo diss nghe cay vãi lìn.
"Thồi, hai thằng kia cũng đã làm tốt quá trời. Thằng Lor là anh muốn cho bài nó hoàn hảo hơn nên mới thêm mụt xíu, chứ thằng nhỏ làm tốt mà."
"Em biết, em chả ý kiến gì."
"...Ăn gì hông?"
"Không."
"Ăn míng ik."
"Đi ra kia chơi!"
Hắn ảo não lê thân về lại chỗ ngồi, trên ghế giám khảo, Trang Anh và Thanh Tuấn đã chực chờ sẵn, nhướng người qua dò la tình hình.
"Sao ời? Thằng nhỏ giận lắm hông?"
Khoa lắc đầu, rầu rĩ thở dài "dỗi cực mạnh!"
Trang Anh cũng rầu, Thanh Tuấn lại càng rầu. Anh ta thầm rủa ông anh già trong đầu, biết ổng có cái tính hơn thua, cái máu so đo trong mình nhưng mà không ngờ đến người thương mà gã cũng không nương tay miếng nào. Nhận xét mà dìm thằng nhỏ xuống tận đáy xã hội.
//Ông Bâus ơi là ông Bâus!//
Bởi hiểu rõ cái nết ngang ngược của gã quá rồi nên hồi nhận xét team gã, bọn họ cũng khen nhiều một chút. Ai mà có dè, nâng bên này lên, thành ra bên kia như bị hạ xuống. Đến lúc tắt máy, nhìn mặt Bảo chù ụ, ai nấy đều ngầm thấy toang trong lòng nhiều chút.
BẠN ĐANG ĐỌC
Andree×Bray - Lão A Và Thằng B.
FanfictionChiếc fic này chủ yếu sẽ khai thác góc nhìn từ Andree, những cảm nhận của gã về Bray, từ ấn tượng ban đầu đến những chuyển biến trong tâm tư, tình cảm sau này. Còn nhóc báo thì...hơi bị vô tri chút xíu~ Cp: Thế Anh × Thanh Bảo. P/s: đừng nhìn cái bì...