"Anh Andree, ăn bánh không?"
"Ờ...anh có."
Nó chạy vội đến nơi người đàn ông đang đứng, chỉ còn một chút thôi, trước khi gã kịp vui mừng vì sự chủ động dễ thương của thằng trai nhỏ thì tiếng gọi của ban tổ chức đã đạp thẳng vào cái cột sống già cỗi của gã một cú đầy đau đớn.
"Mọi người về chỗ ngồi, mình chuẩn bị quay ạ!"
Thằng Bảo nghe thấy, nó lập tức đổi hướng, chạy một mạch về ghế, bỏ lại gã trai già như ngã khuỵu dưới vực sâu vạn dặm.
...
Bùi Thế Anh không vui.
Vào một ngày đẹp trời như thế này, việc liên tục bị chen ngang mỗi khi họ sắp tiếp cận được nhau khiến gã vô cùng bực mình. Từ việc ghi hình liên tục, bị thằng trời đánh "anh guột Thanh Bảo" cản trở, bị đám trò của nó lấn lướt, đặc biệt là cậu con trai cưng của Bảo - Hoàng Đức Duy liên tục mè nheo với nó, Bảo không còn chút thời gian rảnh nào để ngó tới gã - một kẻ vốn không được xem là ưu tiên trong vòng quan hệ của Trần Thiện Thanh Bảo.
Đương nhiên, gã biết mình không có quyền trách Bảo, nhưng gã có quyền bực mình trong âm thầm mà.
"Ông cứ trưng cái mặt đấy ra rồi bảo sao người ta đòi à quên...ông hoài đấy nhá."
"Mày nín đi, anh đang không vui."
"Em bảo rồi, anh nói thẳng ra với thằng Bảo một lần là xong hết chứ gì? Hồi xưa em cũng hỏi thẳng vợ em thế đấy, chứ trễ tí nữa là giờ em ế như anh giồi... Mà thằng Bảo ý, em thấy nó cứ khờ khờ... Anh mà không nói ra, là thành friendzone forever thật đấy!"
Gã liếc thằng chiến hữu của mình, thằng chiến hữu trời đánh thánh vật chỉ được cái cà khịa là giỏi, nay lại được thêm cái triết lý. Nhưng mà Tất Vũ nói cũng không hoàn toàn sai.
Bùi Thế Anh cũng từng nghĩ đến trường hợp này rồi. Gã biết, nếu không chịu mở lời, rồi cũng có một ngày gã trơ trọi đứng nhìn đứa nhỏ kia sánh đôi bên người ta. Gã cũng bao lần tự nhủ, nếu điều đó khiến Bảo hạnh phúc, vậy thì gã cũng sẽ chấp nhận, chẳng sao cả, dù gì thì gã cũng đã quen với cuộc sống đơn độc, không người này thì người khác bước vào cuộc đời gã thôi. Đơn giản ấy mà...
Nhưng suy nghĩ là suy nghĩ, lúc nghĩ thì vẽ vời đẹp đẽ lắm, tưởng như lý thuyết nào cũng dễ thực hành. Rồi đến khi gã nhìn thấy cái cách những kẻ khác ngoài gã vây quanh Thanh Bảo, gã mới biết, rằng mình đéo thực hành đống lý thuyết trong đầu kia nỗi.
Không biết từ lúc nào, Trần Thiện Thanh Bảo dần dần mở rộng diện tích trong đầu và trong tim gã. Mỗi ngày, gã đều nhìn thấy nó, mơ thấy nó, mơ đêm, rồi mơ ngày, mộng tưởng, tương tư, bóng dáng thằng trai xuất hiện ngày một dày đặc trong tâm trí. Rồi gã bàng hoàng nhận ra, thằng Bảo đang dần trở thành chấp niệm của gã. Một chấp niệm dai dẳng mải quẩn quanh trong lòng.
Thời khắc này, gã chỉ có thể bất lực thừa nhận, Bùi Thế Anh yêu Trần Thiện Thanh Bảo, yêu đến day dứt, yêu đến đớn đau, tham lam, thèm khát, yêu đến hèn mọn, ích kỷ, yêu đến lú lẫn tinh thần...
BẠN ĐANG ĐỌC
Andree×Bray - Lão A Và Thằng B.
Fiksi PenggemarChiếc fic này chủ yếu sẽ khai thác góc nhìn từ Andree, những cảm nhận của gã về Bray, từ ấn tượng ban đầu đến những chuyển biến trong tâm tư, tình cảm sau này. Còn nhóc báo thì...hơi bị vô tri chút xíu~ Cp: Thế Anh × Thanh Bảo. P/s: đừng nhìn cái bì...