20

176 12 0
                                    


Dĩ nhiên là không, Park Gunwook thề, cậu ta chưa bao giờ có kiểu ăn mặc như vậy khi ở trong phòng. Nếu như Chương Hạo ở thì lại càng không. Chương Hạo bình thường ít nói nhưng nếu ai trong phòng để đồ lộn xộn một chút, hoặc ăn mặc 'quá mát mẻ' thì anh sẽ nhắc khéo. Bởi thế cả phòng như tạo thành một thói quen khó bỏ. Nhưng vừa rồi lúc chuẩn bị đi tắm, cậu ta lại nhận được điện thoại của anh nhắc cậu lát nữa Sung Hanbin đến thì mang túi đồ của anh ra cho cậu.

Vốn từng nhìn thấy cảnh không mấy bổ mắt của Sung Hanbin và người anh mình yêu quý, Park Gunwook liền nghĩ mình phải làm gì đó cho Sung Hanbin tức điên lên thì mới toại lòng cậu ta. Cho nên mới có cảnh tượng cậu quấn khăn vô cùng mất máu đi đi lại lại như vậy trong phòng.

"Cả phòng?" Sung Hanbin cố tỏ ra bình tĩnh, cậu không tin Chương Hạo cũng nằm trong số đó.

May mắn Park Gunwook mặc dù muốn trêu đùa cậu nhưng nhắc đến ông anh của mình thì vô cùng mềm lòng, cậu ta dĩ nhiên không muốn hình ảnh của anh bị xấu đi trong mắt người khác. Cho dù muốn Sung Hanbin phải chấm dứt với anh thì nhất định cũng phải khiến cho cậu thấy hối hận vì đã bỏ lỡ một người hoàn hảo như anh của mình. Vậy nên cậu thanh niên nọ tự tin lắc đầu "Dĩ nhiên là không, anh ấy không có thói quen như thế."

"Nếu anh ấy đã không có thói quen đó thì các cậu cũng đừng nên như vậy trước mặt anh ấy." Sung Hanbin ngay lập tức đáp lại, nhưng rồi lại hơi ngập ngừng hỏi "Anh ấy....không nhắc các cậu à?"

Park Gunwook không quan tâm, khuôn mặt thiếu đánh một lần nữa xuất hiện "Anh không nói gì hết." mới là lạ, "Anh còn khen cơ thể bọn tôi đẹp nữa cơ!" không nhấc cả bọn ném ra khỏi phòng là may rồi.

Lúc này cậu thanh niên họ Park nọ tự chấm trong lòng: Thần thái, kĩ năng diễn xuất, chất giọng - 100 điểm.

Mặc dù lời lẽ khá hùng hồn nhưng trong lòng cậu ta đang gào thét nhắc bản thân hãy mau dừng lại đi thôi. Tuy nhiên một phần nào đó thành công gây ức chế cho Sung Hanbin.

"Chương Hạo vẫn chưa nói gì với cậu à?" Sung Hanbin muốn xác nhận xem anh đã kể với cả phòng mình về chuyện anh và cậu đang hẹn hò hay không.

"Gì chứ?" Park Gunwook bày ra vẻ mặt khó hiểu, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, cậu ta liền tỏ vẻ hãnh diện "Dĩ nhiên, chuyện gì anh ấy cũng nói với tôi, trong phòng thì hai người chúng tôi là thân nhất đấy! Cậu tự xem lại mình đi, đừng có hở chút lại liên lạc với anh ấy nữa, không có quan hệ thân sơ gì mà cứ làm tới, cậu có biết xấu hổ không vậy?" Cậu vừa nói vừa nuốt nước bọt ực một cái, tự nhận thức được bản thân hôm nay nổ hơi to rồi.

Còn Sung Hanbin thì xác nhận được cậu chàng nọ có vẻ vẫn chưa biết gì cả. Vì vậy cậu lịch sự chào và rời đi. Có một điều cậu rút ra được sau hai lần nói chuyện với cậu thanh niên họ Park này, đó chính là: Park Gunwook rất trẻ con, cảm giác còn trẻ con hơn cả Han Yujin phòng mình. Bởi vậy, một người trưởng thành như Sung Hanbin (theo cách nhìn nhận của cậu thì người nào đã có người yêu thì tức khắc phải trưởng thành) dĩ nhiên không chấp vặt với 'đứa trẻ' như Park Gunwook.

Chỉ là sau khi rời khỏi toà nhà kí túc của anh, cậu vẫn phải dựa vào tường cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. Vốn cậu còn nghĩ rằng, cả đám trong phòng đều là nam giới, thân thể ai lại chẳng giống nhau, thế nhưng nghĩ đến việc ba người thiếu vải long nhong trong phòng quây Chương Hạo lại một chỗ, hơn nữa còn được anh khen ngợi dáng người đẹp thì cậu hết an tâm cho nổi. Lần đầu tiên Sung Hanbin cảm thấy mình gặp phải một rủi ro lớn mang tên 'bạn cùng phòng'. Không phải là Park Gunwook thì cũng có thể là người khác, không thể nào có chuyện cả phòng đều 'trẻ con' như cậu ta được.

BINHAO - BÔNG TIGON CỦA CHÀNG PHONIN (REUP)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ