Chương 49: Không thể kiềm chế

200 16 0
                                    

Trong lòng Trí Tú tràn đầy vui vẻ cùng ấm áp, vươn tay không có tiếp bao vải, mà là đem Trân Ni kéo lại đây, sau đó vòng tay ôm eo nàng, làm nũng cọ cọ lên vai nàng.

Trân Ni thả lỏng thân thể để nàng ôm, thấp giọng tiến đến bên tai nàng nói:

- Nàng đói bụng lắm phải không? Hôm nay cả ngày nàng đều ăn những vật kia, ta mang theo thịt nai, vừa được nướng chín đấy, nàng ăn một chút đi.

Trí Tú ngẩng đầu, con mắt sáng long lanh mà nhìn nàng, cười tủm tỉm nói:

- Nàng một mực đi theo ta?

Trân Ni liếc nàng một cái, từ từ mở ra bao vải, mùi thịt nướng lập tức tỏa lên thơm nồng. Trí Tú nhịn không được chuyển mắt xuống, nhưng lập tức lại ngẩng lên nhìn Trân Ni. Thấy nàng khả ái như vậy, Trân Ni trong lòng muốn cười, nhưng vẫn nghiêm mặt nói:

- Ta không đi theo nàng, để nàng bị người ta khi dễ sao? Nàng vừa trải qua độc phát, thân thể còn hư nhược nhiều, cần phải bồi bổ.

Nói xong đem thịt nai đã được cắt tốt, cẩn thận đút cho người đang nuốt nước miếng ở kia.

Thịt nai này là Trân Ni đặc biệt dặn dò Vô Ngôn đi săn, sau đó nàng tỉ mỉ tẩm ướp gia vị, cẩn thận nướng lớp da bên ngoài chín vàng rực, bên trong chất thịt tươi ngon, vừa chín tới, mùi vị rất tốt. Cũng không biết nàng ướp bằng nguyên liệu gì, thịt nai nướng xong mang theo cỗ mặn ngọt vừa miệng, vô cùng thơm ngon, để Trí Tú vừa nuốt xuống, trong mắt đều óng ánh.

Trân Ni nhìn nàng dáng vẻ tham ăn hệt như đứa bé, khóe môi ý cười càng thêm dày đặc, tiếp tục đút cho nàng ăn, Trí Tú cũng cầm lên mấy khối thịt đút cho Trân Ni. Hai người ngồi ở trên đệm, ăn đến vô cùng vui vẻ hài lòng.

Đợi đến lúc Trí Tú ăn xong, Trân Ni thay nàng lau miệng, tỏ ý Trí Tú nên đi ngủ, dù sao bôn ba một ngày đường, thật sự mệt mỏi.

Trí Tú rầu rĩ nói:

- Ni nhi, nàng muốn đi rồi sao?

Trân Ni nhìn nhìn bên ngoài:

- Ân, Vô Ngôn đang chờ.

Nói xong nàng mỉm cười, đưa tay xoa xoa bụng Trí Tú:

- Ta sẽ luôn đi theo nàng, tránh cho nó bị ngược đãi, lại không nghe lời.

Trí Tú lưu luyến nhìn nàng, sau đó cầm chặt tay của nàng, đặt tại ngực mình, có chút khổ sở nói:

- Chỗ này cũng vậy, nàng đi rồi, nó cũng sẽ không nghe lời.

Ánh mắt Trân Ni khẽ chớp, lòng bàn tay tinh tường cảm nhận được nhịp tim của người kia, còn có cảm giác căng đầy mềm mại, để vành tai nàng có chút nóng lên, phát nhiệt.

Nàng rụt tay về, thấp giọng ho khan một tiếng:

- Ngoan, ta luôn ở phía sau nàng, chỉ cần có cơ hội, ta liền sẽ tới thăm nàng.

Trí Tú thật sự muốn dính lấy nàng, nhưng cũng hiểu được không thể để nàng ở đây lâu, vạn nhất bị Kim Mặc Tiên phát hiện, Trân Ni sẽ gặp nguy hiểm.

Trí Tú gật gật đầu, nhu thuận mà nhìn nàng. Trân Ni phát giác từ sau lần nàng trở lại Sóc Châu gặp Trí Tú, nàng ấy càng ngày càng ngoan, giống như hiện tại, nhìn nàng ấy dáng vẻ đáng thương ngồi ở kia, để tâm hồn hơn bốn mươi tuổi của nàng nhanh trở nên mềm nhũn, nàng thoáng nghiêng đầu tới hôn hôn khóe miệng đứa trẻ kia, sau đó lập tức rời đi.

[Chuyển Ver] [JENSOO] Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó NghiễnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ