Trong bóng đêm, Trân Ni nhìn xem gương mặt tươi cười ấm áp của người kia, lời nói thâm tình tràn đầy vuốt ve an ủi, để tâm của nàng thoáng chốc như rơi vào một đầm nước, nhưng mà thật sâu trong lòng nàng, sự hối hận kia chưa một chút nào vơi đi. Ngày ấy nếu nàng sớm mang Trí Tú theo cùng, không bỏ lại nàng ấy một mình cô đơn trong cung cấm, nàng ấy đã không phải chịu đựng nhiều thống khổ như vậy.
Trí Tú cũng yên tĩnh nhìn nàng, trong đôi mắt thanh khiết như chứa đựng một mảnh ánh sao lấp lánh, sáng chói mê người. Trân Ni có chút giật mình lấy lại tinh thần, lúc này nàng mới phát hiện người kia đã áp đến rất gần nàng, loại động tác thân mật mà mập mờ này mang theo một luồng nguy hiểm khó nói nên lời.
Nàng cuống họng động đậy, tiếng nói tựa hồ bị cái gì ngăn chặn, có vẻ hơi mất tiếng co rúm lại:
- Trí Tú, nàng... nàng đây là muốn hái hoa sao?
Lời nói trầm thấp dẫn theo một tia ái muội, khiến cho Trân Ni nói xong cũng có chút sững sờ, nàng giống như không thể tin được, đây là do bản thân nàng nói ra.
Trí Tú cũng bị lời của nàng kinh đến rồi, nhưng thấy biểu hiện thẹn thùng của nàng, lập tức trầm thấp bật cười, tiếng nói thanh nhã mê người:
- Nàng cứ nói đi? Ni nhi...
Trên đường đi hai người đều là gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi lần gặp nhau cũng không hơn một canh giờ, làm sao có thể dành cho nhau quá nhiều thân mật, giờ phút này khó được yên tĩnh, Trí Tú quả thực có chút kìm nén không được, cúi đầu dịu dàng hôn lên đôi môi mỏng hết sức mê hoặc kia, tinh tế tìm kiếm trong đó tư vị tươi đẹp.
Hô hấp của Trân Ni thoáng chốc loạn cả lên, đôi mắt khép hờ, đầu lưỡi ôm lấy đối phương tiến vào chải vuốt, dung túng nàng ở bên trong đòi lấy tất cả ngọt ngào.
Trong phòng tối tăm, chỉ có một vài sợi ánh trăng vụng trộm từ cửa sổ hắt vào, màn trướng buông xuống, trên giường nhỏ hai bóng người cuốn lấy nhau không ngừng dây dưa, mang theo một bầu lửa nóng, nguyên bản đêm khuya yên tĩnh lại mơ hồ lẫn vào tiếng ngâm khẽ nỉn non.
Sáng hôm sau Trí Tú tỉnh lại, thẫn thờ nằm trên giường hồi lâu, nhìn xem màn trướng trên đỉnh đầu, trong ánh mắt lộ ra sự bất đắc dĩ cùng đắng chát. Đêm qua hai người khó kìm lòng nổi, sau một hồi dây dưa, suýt chút nữa liền làm đến cuối cùng, chẳng qua là rốt cuộc Trí Tú tìm về được một tia thanh minh. Nàng đã rơi vào tình cảnh này còn muốn có được Trân Ni, về sau lại bỏ nàng ấy cô đơn một mình trên đời, kia nàng ấy nên làm cái gì bây giờ? Nghĩ đến đây, Trí Tú đau khổ nắm chặt tay, nàng thật sự là hồ đồ! Không dám để xuống trong lòng điều sợ hãi kia, lại thực sự nhịn không được tham niệm, rõ ràng chính mình trêu chọc nàng ấy, kết quả buông tha nàng ấy cũng là mình.
Trải qua một hồi dằn vặt cùng tự trách, Trí Tú không khỏi nhớ lại ánh mắt Trân Ni khi ấy nhìn mình, mềm mại nhu tình đến mức khiến nàng tan thành nước, nhưng từ trong đáy mắt vẫn không giấu được tia ảm đạm, khóe môi nàng ấy tận lực kìm chế, cắn chặt đến bật máu, để nàng cảm thấy chính mình như một tội đồ.
Trí Tú đưa tay bưng lấy đôi mắt, hai vai run lên, cố kìm nén không để cảm xúc tuôn rơi:
- Ni nhi, nếu ta có thể giải quyết chuyện lần này, an nhiên trở về, vô luận kết cục như thế nào, tất nhiên sinh tử không bỏ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển Ver] [JENSOO] Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn
FanficTác phẩm: Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn Tác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng Editor: SuThanhYct Thể loại: Cổ đại, Trọng sinh, Thanh mai trúc mã, Cung đình hầu tước Nguồn: https://www.wattpad.com/story/151994684?utm_source=android&utm_medium=link&utm...