53

108 8 1
                                    

Chương 53: Kết thúc viên mãn

Sáng sớm, tia nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt hai người con trai đang nằm ngủ ôm quấn quít lấy nhau. Mái tóc đen của Cung Tuấn xõa xuống chạm vào mi mắt cậu khiến lúc cậu ngủ, khuôn mặt góc cạnh càng được hiện hữu. Còn cái đầu nhỏ của ai kia rúc vào vòm ngực phập phồng của Cung Tuấn đang khó chịu vì ánh nắng chiếu vào phá đám giấc ngủ ngon lành của anh. Anh nheo mắt kêu "Ưm..ừm" có chút cáu gắt. Thế nhưng chưa đầy một phút, một bóng tối đã trở về che lấp đi ánh sáng đang chiếu vào mắt anh.

Cung Tuấn mỉm cười. Cái tiếng phát ra từ cổ họng anh làm cậu thức giấc. Bàn tay to lớn đưa lên che đi ánh nắng hư hỏng đang bao quát lấy khuôn mặt anh. Đến khi hàng lông mày của Trương Triết Hạn giãn ra Cung Tuấn nở nụ cười thật tươi. Cậu cúi xuống hôn vào má anh như yêu thương và có chút chiều chuộng.

- Em chào buổi sáng anh bằng cách hôn trộm à?

Nụ hôn vừa chạm nhẹ, Trương Triết Hạn mở mắt nhìn Cung Tuấn.

- Em đâu hôn trộm, người của em, em thích hôn ai là quyền của em.

Trương Triết Hạn bật cười. Anh ngồi dậy với cái thân đau thức. Bên dưới của anh đau truyền đến cảm giác tê dại cả người. Anh nhíu mày xuýt xoa.

- Sinh lí khỏe vậy bảo sao nhiều cô gái theo.

Cung Tuấn với tay, kéo anh nằm xuống ôm chặt vào lòng.

- Gái theo là việc của gái, còn em quyết định lên giường hay không là việc của em.

Trương Triết Hạn hít thở đều đều. Nằm trong vòng tay cậu, anh nghĩ ngợi về việc nếu ai đó ôm Cung Tuấn hoặc nằm trên giường cùng cậu chắc anh sẽ chẳng chịu nổi khi nhìn cảnh đấy. Anh ghét họ. Vì những người đó, họ đang ôm cả thế giới của anh vào lòng. Vòng tay ôm chặt tấm lưng săn chắc của Cung Tuấn. Trương Triết Hạn đặt nụ hôn lên vòm ngực của cậu. Trái tim cậu chắc chắn chỉ có tên anh. Đây không phải là cầu xin mà là ép buộc. Cuộc đời cậu phải gắn liền với tên anh.

"Rầm, rầm"

Tiếng đập cửa dữ dội của phòng Trương Triết Hạn liên hồi và mạnh mẽ.

- Làm mấy hiệp tối qua chưa đủ hay sao mà giờ còn nằm âu yếm nhau nữa hả mấy cha? Xuống nhà nhanh nhanh Tiểu Việt của con đang chờ bữa sáng đó.

Giọng Lăng Duệ oang oang khiến Trương Triết Hạn đỏ mặt nằm bật dậy. Không ngần ngại cái đau bên dưới truyền lên, anh cầm quần áo và khăn chạy thẳng vào nhà tắm. Cung Tuấn vò cái tóc rối, đứng dậy mở cửa giọng cằn nhằn cái tên to mồm làm mất giây phút hạnh phúc của cậu:

- Lăng Duệ, đêm qua cậu làm mấy hiệp mà sáng nay sung sức rảnh rỗi ra đây chế giễu nhau thế.

Lăng Duệ vênh mặt cười khểnh. Ngón tay chỉ xuống cái "cậu bé" của Cung Tuấn.
- Cái của tôi dài và khỏe hơn cậu là cái chắc.

Câu nói vừa dứt, Lăng Duệ nhanh chân chạy thẳng xuống nhà trước khi Cung Tuấn bắt được cho cậu một trận lên bờ xuống ruộng. Cung Tuấn hừng hực tức nổ đom đóm mắt, chạy ầm nhà bắt bằng được tên hãm tài phá đám cuộc sống hạnh phúc của cậu. Phòng khách thành bãi chiến trường vì cuộc đuổi bắt đánh đập của Lăng Duệ và Cung Tuấn. Vương Việt từ trong bếp chạy ra ngăn cản Cung Tuấn bảo vệ Lăng Duệ:
- A Tuấn à, đừng đánh A Duệ của tớ mà.

[Chuyển ver | TuấnHạn] Người con trai đáng sợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ