Summary:
Gon và Killua cứ mãi kiểu "Tình trong như đã, mặt ngoài còn e", đến nỗi Nanika phát mệt!
15
Mỗi ngày Gon đều mang quần áo mới cho Killua, một phần vì Killua đã đúng, chúng hiếm khi sống sót qua bụi gai của anh lâu hơn một ngày; một phần vì nó khiến cậu vô cùng vui khi thử chơi đùa với các màu sắc khác nhau của mình. Giống như Killua đã từ bỏ bộ đồng phục tù túng tối tăm, Gon đã từ bỏ bảng màu đen trắng lâm sàng trong những bức chân dung đầu tiên. Bây giờ cậu đã vẽ anh với đầy đủ màu sắc, và Gon thích cách mà những lựa chọn của mình luôn khiến Killua ngạc nhiên.
"Tôi đang mặc một chiếc áo đỏ," Killua nói khi Gon đưa cho anh cuốn sổ phác thảo sau một buổi hoàn thành.
"Thật ra là màu đỏ thẫm (crimson), nhưng cũng gần đúng."
"Nhưng cậu đã vẽ nó theo hướng có màu tím hơn. Mọi thứ đều có màu tím trong đó, kể cả tóc tôi!"
"Phải. Bởi vì tóc của anh thật sự có màu tím trong đó."
Killua kéo một sợi tóc ra trước mắt. "Nó màu trắng, Gon. Chỉ màu trắng thôi."
"Không có gì đơn sắc cả," Gon trả lời. "Và thật ra, màu trắng là sự kết hợp của tất cả các màu cùng nhau."
Killua bật cười. "Hả?"
"Tôi không biết. Đó là điều mà giáo viên đã nói trong một trong những tiết học, tôi không nghe được toàn bộ lời giải thích. Dù sao thì hôm nay mọi thứ trên người anh đều mang sắc tím, bao gồm cả tóc."
Killua nhìn cậu hoài nghi, nhưng Gon không có từ nào tốt hơn để giải thích điều đó. Những lời của Gon như được viết sẵn, bằng những nét cọ của màu nước mà cậu đã chọn cho bức tranh hôm nay. Màu xanh tím nhạt của bóng tuyết lấp lánh trên mái tóc Killua; sắc thái chạng vạng trên cơ bắp; các dây xoắn trên dây leo của anh. Đó là những lời của cậu.
"Cậu có thể cảm thấy màu sắc sao?"
Tuy nhiên, trước khi Gon kịp trả lời câu hỏi, một chiếc lá dương rung rinh rơi xuống giấy. Nó không phải là màu xanh lá cây, mà là màu vàng. Sự im lặng kéo dài giữa hai chàng trai trẻ, lạnh lùng và nặng nề, khi họ nhìn chằm chằm vào nó. Cuối cùng, mắt họ gặp nhau, rồi họ nhìn lên cái cây mà họ ngồi bên dưới. Không có nhiều lá vàng, nhưng cũng đủ để nhận thấy, giờ họ đã biết cách tìm kiếm chúng. Các cây xung quanh, khi kiểm tra, cũng cho thấy điều tương tự.
"Điều này có bình thường không?" Gon hỏi, hy vọng được trấn an, dù rất nhỏ.
"Không," Killua nói, tất cả tiếng cười đều biến mất khỏi giọng điệu. "Những chiếc lá không thay đổi kể từ ngày bị nguyền rủa."
"Điều này nghĩa là gì?" Gon nhẹ nhàng hỏi.
Killua thở dài, hất chiếc lá đi. "Nghĩa là thời gian không còn nhiều."
*
Killua nói rằng mình kiệt sức không lâu sau đó và biến mất cùng Mika vào nhà. Gon biết rằng sự mệt mỏi không phải là lý do anh bỏ đi; không có một tiếng ho nào vào buổi sáng hôm đó. Gon muốn ngăn Killua lại, để giữ anh ở lại hoặc ít nhất là mang Gon theo đến bất cứ nơi nào anh đến. Gon không muốn nghĩ đến việc anh phải trầm tư một mình, tự trách mình vì những gì không phải và chưa bao giờ là lỗi của anh.

BẠN ĐANG ĐỌC
Killugon - Trans | The Fatal Rose
Fiksi PenggemarSinh nhật lần thứ 18 của Killua Zoldyck, cũng là ngày anh sẽ tiếp quản tài sản và điều hành gia đình từ cha mình - lãnh chúa Zoldyck hiện tại. Thế nhưng, anh trai anh, Illumi, một pháp sư quyền năng, thách thức anh quyền thừa kế. Nhưng khi Killua từ...