Summary:
Killua giải thích tất cả. Từ tận đáy lòng, Gon cảm nhận được trái tim anh đang mắc kẹt giữa mớ dây leo.
11
Gon đã tìm được đường về phòng chỉ với một vài lần rẽ nhầm, và những lần đó chủ yếu là do cậu đang bận suy nghĩ về Killua. Bây giờ rõ ràng là anh ấy đang mắc một loại bệnh nào đó, như Gon đã nghi ngờ ban đầu. Nhưng trong khi có rất nhiều thứ có thể khiến ai đó ho ra máu— tất cả thật kinh khủng—cậu chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ căn bệnh nào có thể để lại loại dấu vết trên cổ và quai hàm như của Killua. Vì vậy, mặc dù Gon không phải là một chuyên gia, nhưng một lần nữa cậu buộc phải đưa ra kết luận tương tự: bất kể người đàn ông kia đang mắc bệnh gì, thì đó đều là do ma thuật gây ra. Hay cụ thể hơn là lời nguyền mà Killua đã nói đến.
Gon mở cửa và thở dài thườn thượt trên chiếc ghế êm ái trong phòng khách. Cậu thấy bàn ăn sáng đầy ắp các món ăn, chắc chắn là để bù cho bữa trưa mà cậu đã bỏ qua khi ra ngoài với Killua, nhưng Gon không đói. Thay vào đó, cậu nhìn xuống bìa cuốn phác thảo và lướt tay trên nó, sẵn sàng mở ra. Cậu đã không thực sự nhìn kỹ vào bức vẽ, và bây giờ cậu sợ hãi. Sợ những gì nó có thể cho Killua thấy.
Buổi chiều mát mẻ. Những chiếc bóng của lá và cành cây bên ngoài cửa sổ nhảy múa trên tay anh và bìa sách bằng da rám nắng. Cuối cùng, hít một hơi thật sâu, cậu mở nó ra và nhìn xuống.
Killua thật sự như đang nhìn lại cậu. Gon đã bắt được ánh nhìn của anh ấy rất tốt, quá tốt. Có vẻ như người đàn ông ấy thực sự đang nhìn chằm chằm vào cậu từ trang giấy, ánh mắt của anh đầy ám ảnh, thậm chí là sợ hãi. Cảm xúc được khơi dậy bởi cách phối màu đơn sắc rõ ràng, mái tóc nhợt nhạt và màu tối của quần áo. Những đường sọc đen ở quai hàm của Killua dường như kéo dài về phía đôi mắt đó, cào lấy chúng.
Chúa ơi, Gon nghĩ - Killua đã nghĩ gì khi anh ngồi đó cho Gon vẽ, trong những giờ khắc đó cậu không biết gì về anh ngoài một đối tượng để ghi lại? Anh có sợ những gì Gon đang nhìn thấy không? Hay anh sợ những gì chính anh sẽ thấy, khi Gon hoàn thành bức vẽ? Bởi vì Gon vừa chợt nghĩ ra một điều khác: ngoài những chiếc gương trong phòng riêng của mình, cậu chưa bao giờ bắt gặp một chiếc gương nào trong ngôi nhà này. Đã bao lâu rồi Killua không nhìn thấy gương mặt của chính mình?
Lại thở dài, cậu đặt cuốn phác thảo sang một bên. Gon đứng dậy, đi tới bàn và mở một chiếc đĩa ra. Có thịt nguội và pho mát. Cậu lấy mỗi thứ vài miếng, rồi đứng bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn xinh đẹp khi nhâm nhi thức ăn. Nếu phải thành thật với chính mình, cậu đã sợ hãi buổi tối hôm đó, nhưng không phải vì bất cứ cuộc tấn công nào mà Killua phải chịu đựng, mà cậu sợ rằng người đàn ông kia sẽ nói rằng không có cách nào để chữa trị.
Đột ngột, cậu quay ra khỏi cửa sổ và đổ một ít thức ăn còn lại vào đĩa, tự hỏi tại sao minh lại cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến điều đó. Mới chỉ vài giờ trôi qua kể từ khi cậu "thỏa thuận đình chiến" với Killua—kể từ khi cậu đồng ý làm bạn với anh. Làm thế nào mà khả năng Killua sắp chết lại khiến Gon tuyệt vọng như vậy? Cậu không có câu trả lời nào ngoại trừ đôi mắt của Killua, do chính tay mình thể hiện, mở to, tràn ngập nỗi đau sâu thẳm mà Gon không thể thấu, cho dù cậu có vẽ được chúng tốt đến đâu.
![](https://img.wattpad.com/cover/347531467-288-k175663.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Killugon - Trans | The Fatal Rose
FanfictionSinh nhật lần thứ 18 của Killua Zoldyck, cũng là ngày anh sẽ tiếp quản tài sản và điều hành gia đình từ cha mình - lãnh chúa Zoldyck hiện tại. Thế nhưng, anh trai anh, Illumi, một pháp sư quyền năng, thách thức anh quyền thừa kế. Nhưng khi Killua từ...