Song Tử: Thời gian trôi, cuộc sống trôi

727 84 9
                                    

Cứ đến mùa thu thì mưa phùn lại vây lấy thị trấn. Mưa như tơ nhện, giọt rơi nhẹ lên vai không chút trọng lượng, đến khi người ta nhận ra, vai áo của họ đã ướt sũng mất rồi. Có vài người chú ý đến điều đó, họ cẩn thận mở dù trước khi rời khỏi mái hiên. Những tán dù đơn lẻ đón mưa không phát ra âm thanh, hoặc giả là nó có, rào rạt như cát đổ, nhưng đã bị tiếng động cơ xe ồn ã bao trùm - mấy năm nay thị trấn Trung Khu phát triển nhanh chóng, đường xá ngày càng đông đúc, khó mà nhìn được dáng vẻ vắng lặng lúc xưa.

Song Tử bung dù, đứng dưới hoàng hôn bị mây làm cho u ám, nhìn khung cảnh không biết đã trở nên lạ lẫm từ khi nào.

Có tiếng còi xe gọi hắn. Song Tử nhìn chiếc xe màu đen chậm chạp dừng trước mặt mình, cửa kính hạ xuống, và gương mặt thân thuộc của Kim Ngưu hiện ra.

Kim Ngưu hỏi: "Anh về lâu chưa?"

Hắn trả lời: "Không lâu lắm, tao mới ngủ được hai giấc thôi."

Kim Ngưu im lặng một hồi: "...Em có chút việc bận đột xuất, xin lỗi vì đã không báo trước với anh."

Nói rồi hắn xuống xe, mở cửa sau đón anh họ mình về nhà.

"Công việc của mày là Bảo Bình đúng không?" - Song Tử biết tỏng lịch trình bận rộn của thằng oắt này.

Kim Ngưu: "...Đừng nói vậy, người khác nghe được lại hiểu lầm em với thằng đó có cái gì."

Song Tử gật gù: "Cũng đúng, hai đứa bây không có ý gì với nhau, chỉ có mày có ý với người ta thôi."

Kim Ngưu: "..."

Kim Ngưu là em họ Song Tử; vì gia đình thân thiết với nhau, họ còn là con một nên cả hai đều xem đối phương như anh em ruột. mấy năm trước Kim Ngưu chuyển lên thành phố sống tạm cùng hắn để tiện học đại học, sau khi tốt nghiệp rồi tách ra - người về lại quê nhà, người định cư nơi đất khách. Nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủi cũng đủ để Song Tử hiểu rõ mối quan hệ giữa Kim Ngưu và bạn thân mình. Cho đến giờ - dù anh em họ hàng không còn thân như trước - hắn vẫn thường treo điều này trên miệng để đùa cợt. Đáng giận là... cho đến giờ thì lời trêu cợt của Song Tử vẫn đúng, Kim Ngưu vẫn cứ đơn phương Bảo Bình và họ vẫn cứ là bạn thân của nhau.

Rất giống mối quan hệ của anh với ai đó... - Kim Ngưu muốn nói lời này để mỉa lại Song Tử, nhưng hắn biết sự rời đi của người kia là vết thương sâu hoắm trong lòng đối phương, sâu đến mức đến giờ vẫn máu chảy đầm đìa, nên thôi... hắn thông cảm cho mấy người chưa chồng mà đã ở goá vậy.

Lại nói, chuyện xưa như nước trôi qua kẽ tay; chút nóng bỏng của mùa hè đã bị mưa thu bao năm cuốn mang đi sạch, mang đi cả vị máu tanh ám ảnh góc sân trường - Kim Ngưu đã chẳng thể nhớ chi tiết thứ tự sự việc diễn ra năm mình chuẩn bị tốt nghiệp, và hắn chắc rằng người ngồi sau cũng không nhớ được đâu. Nhưng tình cảm là một thứ rất kỳ diệu, nó chẳng cần cơ sở, chẳng cần bằng chứng, chẳng cần di vật cũng khiến kẻ nặng tình phải đau lòng. Song Tử là một kẻ nặng tình chăng? Rõ ràng là không phải. Cơ sở của nặng tình là kẻ đó phải có "tình". Đôi khi Kim Ngưu thấy Song Tử rất tàn nhẫn, không nói lý lẽ: Hắn hiểu rõ lòng người nhất, cũng hiểu lợi ích vô bờ mà quyền lực mang lại, hắn sẵn sàng kết hợp hai thứ đó với nhau để đẩy một kẻ vô tội vào nguy hiểm. Nhưng đáng buồn là một tồn tại như hắn cũng có ngoại lệ, ngoại lệ của hắn lại là một tồn tại đáng buồn.

[12 chòm sao | BL] Bạn muốn đánh tui hả?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ