Chương 14

169 20 0
                                    

Ngu Trì Cảnh đưa Thời Hoài trở về ký túc xá, nhìn thoáng qua điện thoại rồi ra ngoài một chuyến, không biết đi đâu làm gì, khi về còn xách theo một túi đồ.

Thời Hoài đã tắm xong, đang ngồi trên giường hắn, thấy hắn về lập tức thò đầu ra cười với hắn.

Ngu Trì Cảnh xoa xoa đầu Thời Hoài, rất tự nhiên cúi người hôn cậu, Đào Viên "chậc" một phát mạnh làm Thời Hoài đỏ bừng mặt.

"Cá con, có người không được hôn."

Thời Hoài duỗi tay kéo kéo tay áo Ngu Trì Cảnh, Ngu Trì Cảnh không gật cũng không lắc, chỉ nói: "Nhưng là em dụ dỗ anh."

Thời Hoài hơi trợn tròn mắt.

"Em có dụ dỗ anh đâu!"

"Em làm vẻ mặt đáng yêu như thế, anh không nhịn được."

Ngũ quan tối tăm lạnh lùng của Ngu Trì Cảnh thực sự không thích hợp để nói ra hai từ "đáng yêu", cho dù là khen người khác. Bởi vì người như hắn không nên bao dung nhẹ nhàng với một người nào đó. Nhưng hắn lại có, hắn chỉ làm vậy với Thời Hoài.

Ngoài dự đoán, lời của hắn không có vẻ khó nghe chút nào, ngược lại càng khiến tim ai đó đập nhanh hơn, chỉ là mấy từ bình thường tùy tiện nói ra từ miệng hắn cũng đủ khiến ai đó đỏ mặt.

Thời Hoài mất tự nhiên xoa xoa mặt, nhỏ giọng lầm bầm: "Anh mới là người dụ dỗ người khác."

Ngu Trì Cảnh không phủ định, dù sao đúng là hắn muốn dụ dỗ Thời Hoài.

Hắn lấy từ trong túi mấy hộp sữa bò đặt lên đùi Thời Hoài, lại lấy mấy gói kẹo sữa, kẹo mềm, nước trái cây, khoai lát, bánh quy ra.

"Mẹ anh đi ngang qua, nhân tiện mua ít đồ cho anh."

Ngu Trì Cảnh nói, còn lại ném lên giường Đào Viễn, Đào Viễn hô một câu "Cảm ơn đại ca", rồi tự giác chia đồ ăn vặt cho mọi người.

Thời Hoài ngẩn người nhìn đồ ăn trên đùi mình.

Ngu Trì Cảnh nhéo nhéo mặt cậu, nói muốn đi tắm, nếu cậu muốn ăn cứ ăn, không thì cất đi lúc khác ăn.

"Nhưng mà, không được giấu kẹo đi nữa."

Ngu Trì Cảnh cảnh cáo.

"Ừ, em sẽ nghe lời cá con."

Ừm, Thời Hoài rất ngoan.

Ngu Trì Cảnh nhìn Thời Hoài suy tư, cầm lấy áo ngủ Thời Hoài đã chuẩn bị sẵn trên giường, vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, Thời Hoài đang nằm trong chăn ngáp ngủ, đồ ăn được cậu đặt trên giường của mình, xếp rất gọn gàng. Ngu Trì Cảnh đi đến mép giường, cậu mê mang xốc chăn lên.

Ngu Trì Cảnh ngẩn người.

Hắn biết Thời Hoài là một người bạn trai ngoan ngoãn tri kỷ, nhưng tâm tư của hắn với Thời Hoài quá rối loạn, rất nhiều chuyện, chuyện nào cũng dễ dàng rối loạn.

Hắn nín thở nằm lên, ôm cậu vào lòng.

Ngu Trì Cảnh tưởng Thời Hoài sẽ ngủ, muốn hôn Thời Hoài một cái rồi nói ngủ ngon, ai ngờ cậu lại cố gắng mở mắt ra, hỏi hắn: "Cá con, chiều nay anh đi đâu vậy?"

[HOÀN] MƯA NHỎ LÀNH LẠNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ