Chương 34

2.2K 34 2
                                    

Trời đã khuya, hầu hết mọi người trong nhà đều đã đi ngủ, chỉ còn hai dì giúp việc vẫn đang dọn dẹp lần cuối trong phòng khách.

Lúc nhìn thấy Giang Nại và Lý Thanh Tễ ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, dì giúp việc đều sửng sốt.

"Cô chủ, cậu chủ, hai người đang muốn đi đâu vậy?"

Lý Thanh Tễ nắm lấy cổ tay Giang Nại, sắc mặt bình tĩnh nói: "Có chút chuyện cần phải trở về, làm phiền hai người sáng mai báo cho ông nội bà nội biết chúng tôi về trước."

Giang Nại nghe được lời này của anh thì hai tai nóng lên.

Mặc dù dì giúp việc thắc mắc tại sao phải về khuya như vậy, nhưng dì cũng không tiện hỏi nhiều về chuyện gia đình của chủ nhân, nên chỉ nói: "Ồ, vâng."

Lý Thanh Tễ khẽ gật đầu, kéo Giang Nại đi ra ngoài.

Hai người đến gara, lên xe rồi nhanh chóng lái xe ra khỏi nhà.

Suốt thời gian đó không ai lên tiếng.

Giang Nại trông có vẻ không có cảm xúc gì, chỉ ngồi ở ghế phụ lái, nhưng thật ra trong lòng đã trở nên rối loạn.

Hai tay cô đan vào nhau, siết lại thật chặt.

Thật ra, cũng không phải cô không hề có chuẩn bị.

Mặc dù sau khi trở về nước, cô vẫn luôn rối rắm với vấn đề "Lý Thanh Tễ thích cô bao nhiêu, lại có bao nhiêu thật lòng", nhưng cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại.

Cho nên cũng giống như trước kia, cô có thể chấp nhận được chuyện vợ chồng...

Chỉ là mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, trong lòng cô luôn có cảm giác hoang mang lo lắng.

Cô cũng không biết quãng đường từ nhà họ Giang đến Thiên Lang đã trôi qua thế nào, tưởng chừng như rất dài, nhưng lại giống như rất ngắn, trong đầu cô còn chưa nghĩ ra lý do thì xe của hai người đã dừng lại trong gara.

"Xuống xe đi."

"..... Vâng."

Giang Nại mở cửa xe, đi theo Lý Thanh Tễ vào thang máy.

Con số trên màn hình thang máy lần lượt nhảy lên, trái tim của cô cũng không ngừng nảy lên.

Ting ——

Cuối cùng cũng đến tầng của bọn họ.

Mỗi căn hộ ở Thiên Lang đều có thang máy, thang máy mở ra chính là khu vực riêng của hai người.

Trái tim cô bắt đầu đập mạnh, Giang Nại nhanh chóng bước tới mở khóa vân tay rồi chen vào cửa.

[Chủ nhân, chào mừng về nhà.]

Quản gia thông minh được khởi động.

[Trong nhà có nước trái cây, sữa, cà phê, nước khoáng.... Chủ nhân muốn loại nào? Nếu muốn cà phê tôi sẽ lập tức pha cho chủ nhân.]

Cánh cửa đóng lại sau lưng, không ai trả lời câu hỏi của quản gia thông minh.

Giang Nại quay đầu lại nhìn về phía Lý Thanh Tễ.

Anh cũng đứng yên ở cửa, rũ mắt nhìn cô.

Khoảnh khắc im lặng này giống như sự bình yên sau cơn điên cuồng, lại giống như sự bình yên trước giông bão.

"Câu vừa rồi anh nói ở nhà, là nghiêm túc sao?" Tuy rất căng thẳng nhưng Giang Nại vẫn không nhịn được lên tiếng, tùy tiện nói gì cũng được.

Lý Thanh Tễ: "Cái gì?"

"Chuyện con cái."

Lý Thanh Tễ cau mày, cuối cùng nói: "Không phải."

"Vậy tại sao anh lại nói như vậy...."

Lý Thanh Tễ cũng không có hứng thú với chuyện sinh con.

Nhưng anh lại không muốn thừa nhận bức ảnh kia đã kích thích anh.

"Vậy tại sao em lại không muốn sinh con?" Lý Thanh Tễ đến gần, vòng tay qua eo cô, dùng sức kéo cô về phía anh: "Là vì bản thân em, hay là vì người khác?"

"Đương nhiên là vì bản thân tôi." Giang Nại khó hiểu: "Vì người khác là có ý gì?"

Lý Thanh Tễ cụp mắt xuống, cơ thể nóng bừng, nhưng vẻ mặt anh lại lạnh lùng như băng: "Cái người tên Bùi Huyên kia không phải nguyên nhân của em?"

"Liên quan gì đến anh ấy?"

"Trước đây em thích anh ta."

Giang Nại giật mình: "Anh..."

Cô không phản bác, tất nhiên cô không thể phản bác.

Bởi vì chuyện trước đây cô đã thích Bùi Huyên là sự thật.

Trong lòng Lý Thanh Tễ trùng xuống: "Cho nên bây giờ gặp lại anh ta, em vẫn cảm thấy thích? Giang Nại, chuyện quá khứ có thể khiến em nhớ lâu vậy sao?"

"Tôi không hề, tôi nói tôi còn thích anh ấy bao giờ?" Giang Nại cảm thấy khiếp sợ, tức giận, lại cảm thấy vô cùng chua chát: "Những chuyện này tôi có chừng mực, tôi sẽ không làm như vậy, càng sẽ không phá hoại cuộc hôn nhân của chính mình."

Làm sao anh biết được chuyện này?

Tại sao anh lại cho rằng cô vẫn còn thích Bùi Huyên? Rõ ràng anh chưa từng có liên quan gì với anh ta.

"Thật sự không thích?"

Giang Nại quay mặt đi: "... Không thích!"

Trong lòng Lý Thanh Tễ có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, chỉ vì một câu "không thích" mà anh cũng không thể xác nhận được của cô.

Anh kéo mặt cô quay lại: "Nếu đã như vậy, vứt tấm ảnh kia đi."

Giang Nại: "Ảnh gì ——"

"Trong phòng ngủ của em, bức ảnh đã đặt ở đó nhiều năm."

Giang Nại sửng sốt một lát rồi mới nhớ ra.

Trong phòng ngủ của cô có một tấm ảnh của Bùi Huyên, đó là tấm ảnh khi cô vừa gia nhập câu lạc bộ, cùng với Tiết Lâm, Mạnh Kiệt.... bốn người cùng chụp một tấm ảnh.

Cô thừa nhận, ban đầu là bởi vì thích nên mới đặt ở đó, luyến tiếc không muốn vứt đi.

Nhưng sau khi từ nước ngoài trở về cô lại quên mất chuyện này, chỉ coi bức ảnh kia là vật trang trí mà thôi.

"Đặt ở đó hoàn toàn không phải có ý như vậy." Giang Nại ngước mắt lên trừng anh: "Tôi quên mất, chỉ quên mất mà thôi!"

Lý Thanh Tễ hơi nhướng mày.

Giang Nại cảm thấy có chút bất ngờ: "Lý Thanh Tễ, anh là vì ghen, cho nên hôm nay mới cư xử kỳ lạ như vậy sao?"

"Đúng vậy thì sao?"

Thật ra lúc Giang Nại hỏi ra câu đó cô đã cảm thấy hối hận.

Bởi vì từ "ghen" này không hợp với Lý Thanh Tễ chút nào, cô còn cho rằng anh sẽ khịt mũi khinh thường.

Nhưng cô không ngờ vậy mà anh lại thừa nhận ngay lập tức.

Anh thừa nhận bản thân đang ghen.

Giang Nại sửng sốt, trái tim giống như bị móc lấy, thứ mà khoảng thời gian này cô cố tình không để ý tới, muốn chôn giấu đi, giờ phút này lại đột nhiên xuất hiện.

Cái gì gọi là bản thân sống tốt là được rồi... cái gì gọi là không quan tâm việc anh có chút thích nào hay không....

Phản Hồi Sau Hôn NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ