Thức dậy vào một buổi sáng rét mướt, có lẽ điều khó khăn nhất chính là làm sao có thể thoát khỏi tấm chăn bông ấm áp để đi làm. Jungkook ngái ngủ thức dậy khi đầu óc gã vẫn còn đang đau như búa bổ, trên cơ thể rải rác những vết cắn đỏ lựng như bị muỗi đốt.
Gã cảm nhận được sự trống trải của trạng thái cơ thể không có quần áo, gã cũng còn đủ tỉnh táo để nhớ ra đêm qua bản thân và Park Jimin đã làm ra loại chuyện gì, nhưng rồi gã cũng chỉ tặc lưỡi cho qua, đời mà, cũng phải phạm phải đôi chút sai lầm, Jimin vô tình cũng bị lược vào danh sách những "sai lầm" đó.
Jungkook vồ lấy điện thoại, sửng sốt khi phát hiện ra bây giờ đã là hơn mười giờ sáng, tức là gã đã trễ làm tới tận ba tiếng mà không hay biết gì. Jeon Jungkook từ tấm bé đã luôn tự tin bản thân có một đồng hồ sinh học rất chuẩn mực, gã hầu như chưa bao giờ ngủ quá đến hơn bảy rưỡi, thế mà hôm nay cả thể xác lẫn tinh thần đều đã bị Park Jimin vắt kiệt, tập gym cũng không thể nào khiến một Jeon Jungkook tràn đầy sức sống kiệt quệ đến mức này.
Gã thở dài đảo mắt một vòng, không còn sinh lực để nháo nhào nhảy cẫng lên thay quần áo chuẩn bị đi làm nữa, Jungkook quyết định gọi hẳn cho sếp để xin nghỉ làm hôm nay với lí do gia đình có việc gấp ở quê. Xong xuôi mới nhận ra Jimin đã biến mất từ bao giờ, cũng đủ lâu để phần ga giường nhăn nhúm bên cạnh thân gã đã hoàn toàn trở nên lạnh lẽo. Họ Jeon cuốn tạm cái khăn mịn quanh hông, tiến vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo chỉnh tề rồi mới tiến ra phòng khách để tìm kiếm cái "sai lầm" chết tiệt của mình, quái lạ? Park Jimin hôm nay không có ở nhà?
Vừa bước ra, tất cả những gì trước mắt gã là căn nhà đã được dọn dẹp chỉn chu, xung quanh hầu như không còn một vết tích nào của chuyện xấu hổ đêm qua nữa, nhưng thứ làm gã bận tâm duy nhất chỉ là sự sủi bọt kì lạ của một quý ngài xưa nay bị dị ứng với công việc, chẳng lẽ ngày hôm nay có chuyện gấp cần giải quyết hay sao chứ?
Họ Jeon khoá phòng, lật đật xuống tầng. Cũng thật may mắn khi người đầu tiên gã nhìn thấy là Jungmin, không nghĩ ngợi nhiều, gã tiến thật nhanh tới bên cạnh anh chàng lễ tân đó mà hỏi chuyện.
- Jungmin, Park Jimin đi đâu rồi.
Jungmin hai con mắt tròn xoe ngước lên nhìn gã, anh mấp máy.
- Dạ.. cậu.. cậu Park có việc cần xử lí sớm rồi ạ.
Gã nhíu mày.
- Cậu lắp bắp thế? Có chuyện gì à? Park Jimin đâu rồi.
Jungmin cắn môi, liên tục lắc đầu.
- Th.. Thật mà ạ. Cậu Park đã ra ngoài từ sớm, có căn dặn tôi nếu anh Jeon dậy thì chuẩn bị ga giường mới. Ừm, và cậu Park đêm nay sẽ không về nhà ạ.
Jeon Jungkook thở dài, cái tên này không biết lại bày ra mưu kế gì nữa. Vừa đêm qua thôi còn hành hạ người ta lên bờ xuống ruộng, sáng sớm đã rũ bỏ mọi trách nhiệm xách mông mà biến đi mất, có giỏi thì đi luôn xem nào?
- Có nói là đi đâu không?
Jungmin lắc đầu.
- Tôi không rõ, chỉ nhớ lúc ra ngoài có gọi điện cho anh Jung, trông vẻ mặt cậu Park có vẻ cau có.
![](https://img.wattpad.com/cover/341570756-288-k279305.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[kookmin]: Problem?
Fanfiction- Vấn đề của em bây giờ là gì vậy? - Làm sao để buộc chân anh lại đó Jiminie! 🏆 #3 at #kookmin 🏆 #8 at #pjm