28.

1.6K 123 96
                                    

Jungkook ngồi trong xe sau cuộc điện thoại đó trong trạng thái đơ cứng hoàn toàn. Gã chẳng thể nhớ được bản thân đã vừa nói gì, lại càng chẳng hiểu vì sao lại có thể thốt ra những lời kì lạ đó. Kiểu cách nói chuyện ấy hoàn toàn không phải là của họ Jeon, và càng không phải là để nói chuyện với Park Jimin là chuyện chắc chắn.

Jimin đã gửi địa chỉ sau khi cúp máy, nơi mà hắn đang ở là Gyeonggi, hẳn là tên kia đã bị bắt giam tại Uiwang, cụ thể hơn là Trung tâm giam giữ Seoul thì phải. Thực ra điểm đến cũng chẳng quá xa, chỉ mất khoảng chừng hơn năm mươi phút với tốc độ lái xe của gã, nhưng có lẽ việc quá lo lắng và hồi hộp đã khiến con đường tới điểm đích dài thêm nhiều lắm.

Trại giam không phải nơi một người bình thường có thể dễ dàng lui tới. Người yêu cũ Jimin không phải là tội phạm đặc biệt, thành ra sự việc gã được trả tự do cũng không thu hút quá nhiều báo chí tới đưa tin, chỉ có vỏn vẹn gia đình của tên ấy tới đón con trai và một chiếc xe hạng sang của đại gia Pyeongpan nức tiếng đỗ ở một góc nhỏ khá khuất.

Việc là một người giàu có khiến Jimin cũng cần phải có cảnh giác cao độ khi ra đường như những người nổi tiếng khác. Hắn vẫn cần đeo đầy đủ kính râm, khẩu trang, mũ nồi và đi một chiếc xe không thường xuyên sử dụng, hắn cũng chẳng muốn tên mình tràn trên mặt báo với tiêu đề sốt dẻo "Chủ tịch kế nhiệm của tập đoàn Pyeongpan có bạn trai cũ nghiện ma tuý vừa mới ra tù" được.

Từ phía xa, Jungkook đã có thể dễ dàng nhận ra Park Jimin đang đứng tựa lưng trên chiếc siêu xe bóng loáng, chờ đợi nhìn cảnh đoàn tụ của một gia đình đã dành hơn cả một thập kỉ để ra vào chốn lao tù thăm đứa con trai đi tù ở năm hai mươi tuổi. Kể ra thì cũng đáng để tấm tắc đấy chứ?

Nhưng chỉ sau vài giây quan sát, gã đã có thể để ý được tên đó đã liếc nhìn Jimin và nhận ra hắn chỉ sau năm giây xác nhận, gã cảm nhận được ánh mắt ấy chẳng đơn thuần là một cái lướt qua, đó là một ám hiệu cho lần gặp mặt ngay sau đây của hắn. Jeon Jungkook nhận ra linh cảm của mình ngày hôm nay chuẩn xác đến đáng kinh ngạc, chắc chắn đó là một giao kèo đã có từ cách đây cả chục năm ròng rã, có thể tên đó đã đe doạ Jimin sẽ làm phiền hắn cho đến khi có thể gặp mặt. Jungkook dám chắc lão gặp Jimin vì tiền, hoặc là vì rất rất nhiều tiền cũng nên.

Gia đình kia đột nhiên bước lên xe trở về trước, còn tên ấy lại một mình đi bộ về hướng ngược lại, sau khoảng hai mươi phút, Jimin cũng bước lên xe và đi trên đoạn đường tương tự như thế. Jungkook đến nhưng không báo trước, hắn cũng chẳng thể biết gã đã có mặt ở đây từ lúc nào, Jungkook chỉ lẳng lặng bám sát ngay phía sau, theo những gì gã nghĩ, có thể cả hai sẽ gặp nhau ở một quán cà phê bất kì gần nhất.

Quả không nằm ngoài những gì gã đã suy tính, chiếc xe của Jimin đã dừng lại trước cửa một quán cà phê cũ kĩ chẳng có lấy nổi một bóng người. Jungkook nhận ra người đứng chờ trước cửa kia là người yêu cũ của hắn với gương mặt rỗ như tổ đỉa, da đen kịt và hàm răng vàng vô duyên bày ra với nụ cười, Jimin tiến thẳng vào cửa, lướt qua trước mắt lão ta như một cơn gió lạnh mà chẳng buồn nhếch mép.

Gã tiến theo vào sau khi tên kia cũng đã trở vào trong cùng với Jimin, không gian bên trong quả thực cũng chẳng kém tồi tàn là mấy, đồ đạc cũ kĩ, tường bao mốc sờn, sơn tróc trắng rơi đầy trên sàn nhà, trông qua cũng đủ hiểu vì sao nó ế ẩm đến thế. Hai người đã lựa chọn một vị trí khá khuất, Jungkook cũng chỉ giả vờ là một vị khách tạt qua chẳng hay biết một ai, gọi tạm lấy một ly đen đá ngồi ở chiếc bàn nhỏ cách bàn của Jimin không xa là mấy, khoảng cách này vừa đủ để gã có thể nghe thấy câu chuyện của bọn họ mà tên kia cũng sẽ không mấy nghi ngờ.

[kookmin]: Problem?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ