3.

2.8K 182 64
                                    

Jimin tự kéo bản thân trở về vị trí cũ nhấp lấy ngụm rượu ngọt cuối cùng, đáy ly chỉ còn sót lại một vài mẩu vỏ cam còn dính chút chất lỏng đỏ sánh, Jungkook quay người nhìn hắn, chẳng biết bản thân phải tin hay là không tin, vốn dĩ chúng đều có điều kiện như nhau mà?

- Ừm... xe tôi còn để ở công ty, cách chỗ này khoảng mười lăm phút đi bộ thôi. Nếu anh muốn đi nhờ, được, tôi có thể đưa anh đi.

Họ Park nhoẻn cười tóm lấy ly rượu còn đầy đến phân nửa của gã, uống một hơi, Jungkook cũng không cản lại, gõ vào bàn ba cái thu hút sự chú ý của Hoseok, anh chạy tới, gã điềm nhiên.

- Tôi thanh toán, cả hai ly.

Hoseok lấy giấy bút viết hoá đơn dưới ánh đèn cam mờ mờ ảo ảo, Jimin uống xong, khịt mũi.

- Anh muốn đưa tôi đi, tức là... anh không tin tôi?

Jungkook hừ hừ trong cổ họng, lôi ví ra sau khi nhận được hoá đơn của Hoseok, vừa lấy tiền ra vừa nhỏ giọng đâm chọc người kia.

- Phải, với tôi chuyện anh chưa từng yêu ai thật khó tin!

Đưa tiền cho Hoseok xong, Jungkook bình tĩnh đứng dậy, gã một tay xỏ túi, một tay cẩn thận xách chiếc cặp nhỏ của mình lên khỏi mặt đất, thấy hắn còn ngồi đó cười tủm, gã hất mặt.

- Anh có đứng dậy không? Hay là anh tự đi nhé?

Jimin vẫn chỉ cười, xem ra lần này tìm được một món chính rất vừa miệng rồi, kịch bản này xảy ra lần này là lần thứ bao nhiêu cũng chẳng thể đếm nổi nữa, sau màn chào hỏi qua loa kích thích đủ các giác quan ấy, hắn sẽ nhờ người ta đưa mình về nhà, sau đó sẽ cùng nhau làm những chuyện mà trẻ con chắc chắn không được biết. Cuối cùng chính hắn sẽ bỏ đi khi mặt trời còn chưa ló dạng, nói là nhà, nhưng cũng chỉ là một căn biệt thự nhỏ trong khu phức hợp ở ngoại ô thành phố, nơi đó nên gọi là cứ điểm của hắn thì chắc có lẽ sẽ đúng hơn...

Cả hai người cùng rời khỏi bar, cùng đi bộ trên con đường nhỏ tựa như đã thân thiết tự bao giờ, Jungkook đút tay trong túi áo, vừa đi vừa gằm mặt như đếm từng viên gạch nhỏ trên đường ghồ, Jimin đầu nhìn ánh trăng, bất chợt giả vờ ngã khuỵu xuống đất. Jungkook từ tốn bước lại gần đỡ hắn đứng lên, gã hỏi han.

- Sao vậy? Vấp à?

Jimin thở gấp.

- Có lẽ do rượu nặng quá... tôi... tôi chưa uống loại đó bao giờ.

- Vậy sao anh lại gọi nó?

Hắn ngước mắt.

- Vì tôi thấy anh uống, nên...

Jungkook cười thầm trong bụng, nhìn xem ai đang nói dối kìa? Nếu chưa uống bao giờ, thử hỏi làm sao nhìn qua có thể biết đó là Negroni? Có lẽ lời nói dối vụng về này cũng là có chủ đích, như một phần họ Park muốn thể hiện mình là một người ngây thơ, mỏng manh và không biết lừa gạt thì phải. Jimin giả lau mồ hôi trên trán, ngồi im trên mặt đường, đề nghị.

- Anh... anh cõng tôi được không? Hình như trật chân rồi...

Jungkook không nói gì thêm, gã tự mình chấp nhận bản thân bị lừa phỉnh vòng tay qua eo giúp hắn đứng thẳng dậy, sau đó khom lưng trước mặt Jimin một khoảng cách phù hợp để hắn có thể tự mình trèo lên, Jimin đạt được mục đích, song vẫn phải giả vờ loạng choạng vật ngay trên lưng gã, Jungkook đỡ lấy mông hắn đẩy Jimin vào vị trí thoải mái nhất của cả hai, hắn theo đà vòng tay ôm lấy cổ gã, cố tình ngả đầu vào hõm cổ và bờ vai rộng rãi chắc khoẻ, đặt môi mình sát vào vành tai người kia, tất cả đều vô cùng hoàn hảo, ngắn gọn và vào thẳng vấn đề, không một chút thừa thãi!

[kookmin]: Problem?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ