Bước chân vào thang máy, trạng thái đầu tiên xuất hiện trong đầu đám trẻ mới vào nghề với mức lương bèo bọt là sự choáng ngợp và nghi ngờ. Chiếc thang kéo càng lên cao, bọn chúng lại càng cảm thấy những gì đang xảy ra có vẻ vô thực lắm.
Toà khách sạn này thực sự là nơi ở của trưởng phòng, vốn tưởng gã chỉ thuê ở một căn phòng nhỏ nào đó, vậy mà điểm đến của những vị khách này lại là căn phòng lớn nhất, nằm trên tầng cao nhất của nơi đây. Bọn chúng hồi hộp, lâu lâu lại đá mắt sang nhìn anh nhân viên đang tươi cười đứng trước vị trí bấm tầng, sau một khoảng thời gian ngắn, số đèn của nút chỉ số cao nhất cũng đã vụt tắt đi, cánh cửa mở dần ra. Đập vào mắt lũ trẻ là ánh đèn vàng cam rợp lên làm không gian thêm lung linh và huyền ảo, sàn nhà bóng đến mức có thể soi gương được, bước chân của bọn chúng cũng trở nên chậm chạp và rón rén hơn.
Vừa bước chân tới cửa căn phòng cuối hàng lang, anh nhân viên đã tiến trước một bước cẩn thận bấm chuông cửa, chỉ một lát sau đã có tiếng bước chân cồm cộp dừng lại mở cánh cửa hé dần ra. Anh nhân viên lùi đi trước, để lại năm đứa run như cầy sấy, hồi hộp hít thở chờ đợi.
Người tiếp đón bọn chúng không phải là trưởng phòng Jeon, trước cửa đột nhiên xuất hiện một ai đó trông giống như một diễn viên điện ảnh hay ca sĩ nổi tiếng nào đó, hắn đang chào họ bằng một nụ cười rất tươi tắn và thân thiện trên một gương mặt có ngũ quan rất hài hoà.
- Xin chào, mọi người vào đi, tôi là Park Jimin, hân hạnh được làm quen.
Người đàn ông đó cao ráo, trắng trẻo, toả khắp người là mùi của sự giàu sang và phú quý. Từng đường nét trên khuôn mặt đó đều phóng khoáng và ưa nhìn đến lạ thường. Hắn vui vẻ tránh khỏi ô cửa để đám trẻ tiến bước vào trong, phản ứng đầu tiên của bọn chúng thú thực chẳng khác gì biểu cảm của họ Jeon khi lần đầu tới đây là mấy.
Jimin mời khách ngồi vào bàn uống nước trước, những đứa trẻ kia chỉ biết đảo mắt nhìn nhau, phủi sạch áo quần trước khi ngồi lên bộ ghế mềm mại ở giữa gian phòng khách với ánh đèn chùm lấp lánh. Có đứa còn cảm thấy cái thảm lông dưới chân có khi còn sạch sẽ hơn ga giường của chúng nó vài lần, Jimin nhẹ giọng.
- Các em ngồi đây nhé, Jungkook đang tắm rửa, để tôi vào bếp lấy nước cho mọi người.
Hắn vừa đi khỏi, nhân viên của họ Jeon mới dám thả lỏng thở hắt ra một tiếng, một đứa tên Jaecheong thì thầm kéo cả bọn vào nói nhỏ.
- Trời ơi thật hay mơ vậy? Chúng ta đang ngồi trong phòng V.I.P của khách sạn Pyeongpan, tớ có nên check-in không? Bố mẹ mà thấy chắc sẽ tự hào về tớ lắm?
Heejeon lo lắng đến toát cả mồ hôi tay, gấp gáp sờ sờ nắn nắn tìm kiếm điện thoại đã cất trong túi quần, bọn họ chụm lại cùng nhau lên mạng, ấn tìm một dòng chữ phải nói là khá ngớ ngẩn và nực cười bằng số thông tin ít ỏi người kia vừa cung cấp, "Park Jimin Pyeongpan".
Tất cả nín thở chờ đợi trang web xoay đến vài vòng và hiện ra cả triệu thông tin, và kết quả đã làm cho tất cả phải thêm một phen ngã ngửa, Heejeon đưa ngón tay run run nhấp vào đường link xuất hiện hàng đầu, mấp máy đọc lên từng chữ.

BẠN ĐANG ĐỌC
[kookmin]: Problem?
Fanfiction- Vấn đề của em bây giờ là gì vậy? - Làm sao để buộc chân anh lại đó Jiminie! 🏆 #3 at #kookmin 🏆 #8 at #pjm