- Hâm...
Một giọng nói thều thào vang lên giữa không khí chỉ có tiếng máy lọc nước chạy ù ù, Jimin bừng tình khỏi sự đờ đẫn khi bàn tay nhỏ của hắn đã lồng khẽ vào bàn tay nóng phừng lên của gã. Đôi mắt hắn hơi trừng nhẹ khi nhận ra họ Jeon đã tỉnh dậy từ bao giờ, trên khuôn mặt đã tái nhợt hẳn đi, Jungkook vẫn thoải mái treo lên một nụ cười tươi mà nhìn hắn chẳng rời. Park Jimin xấu hổ, vậy là những lời khi nãy của hắn đều đã bị họ Jeon nghe thấy hết rồi đấy ư, gã khịt mũi, ngứa ngáy quệt ngang một đường rồi lại chớp khẽ mắt mà tủm tỉm không thôi.
- Nói anh đấy.. hâm lắm...
Họ Park chép chép miệng thành vài tiếng thật kêu, cố gắng quay đi vì những lời trêu chọc khàn khàn trong cơn ho ngắt quãng của gã, thành ra cọc cằn liếc xéo mắng mỏ một hồi.
- Ốm mà mồm mép tép nhảy thế nhỉ? Mau ngậm miệng lại đi tôi xuống lấy cháo cho ăn rồi còn uống thuốc. Khiếp quá, rên rỉ như mèo hen, phát mệt!
Jungkook ngáp ngắn ngáp dài ngay sau khi bị hắn trách một thôi một hồi, gã nhìn Jimin tiến ra phía cửa chuẩn bị rời đi, chưng hửng rít lên vài tiếng nỉ non như muốn kéo hắn quay trở lại.
- Không bảo tạp vụ mang lên được à. Đừng đi đâu được không? Ở lại đây với tôi một lát đi.
Hắn cảm nhận được sự khác thường trong lời nói của gã khi nói chuyện với mình, Jeon Jungkook chưa từng ăn nói theo kiểu cách này trước đây, chẳng lẽ việc ốm mệt đã khiến gã thay đổi tâm sinh lí hay sao chứ? Jimin giả vờ hất vai miễn cưỡng tiến trở về thành giường, một lần nữa ngồi xuống và thêm một lần lồng hai bàn tay còn đang trống vào nhau, hắn nhỏ giọng hỏi thăm chứ chẳng còn ý quát mắng nữa.
- Mệt không? Đi làm ăn mặc phong phanh hay sao mà ốm được? Có biết là vừa nãy về đến cửa đã như sắp chết ở ngoài không? Hửm?
Jimin lại không nhịn được miệng trách gã một tràng, họ Jeon cũng chỉ hẹp đôi mắt cún lại chẳng nói thêm lấy nửa lời biện minh. Ngón cái Jimin xoa xoa mu bàn tay mềm mềm của gã, rồi lại điên tiết mà cấu nhẹ. Gã a lên một tiếng thật nhỏ, hắn cằn nhằn.
- Cho đáng đời đấy! Suốt ngày bày ra mấy chuyện đáng lo thôi.
Jimin ngồi ì ở đó chẳng nói thêm một lời nào nữa, Jungkook cũng chỉ lặng thinh đưa mắt mình ngắm nghía cách bàn tay bọn họ đang lồng hờ vào nhau. Từng ngón tay như sát lại, tựa như khoảng cách của cả hai bây giờ đã chẳng còn là khoảng trống. Gã đã tỉnh từ cách đây vài phút, và nó đủ để gã nghe được tất cả những lời độc thoại ngô nghê từ quý ông của mình. Ra là gã đã luôn là một tên ngu ngơ và hành động theo cảm tính một cách đần độn như thế. Một lần nữa gã lại cảm thấy bản thân như thụt lùi hơn so với Jimin cả trăm bậc, nhưng rồi cũng chính Jungkook lại nhớ tới những lời mà Heejeon đã rủ rỉ với gã vào sáng nay, rằng đã là yêu mà, đâu cần có phải trái, đúng sai, phân minh rạch ròi?
Gã đã từng hết lòng yêu một người không hề yêu mình, Jimin cũng đã hết lòng yêu một tên khốn nạn chỉ ở bên tay ấp má kề vì mớ tài sản kếch xù của hắn. Trớ trêu thay, ngay bây giờ, khi cả hai đều đang yêu một người rất yêu mình, cớ sao lại vô tình mà bở lỡ cơ hội ở bên nhau?

BẠN ĐANG ĐỌC
[kookmin]: Problem?
Fanfiction- Vấn đề của em bây giờ là gì vậy? - Làm sao để buộc chân anh lại đó Jiminie! 🏆 #3 at #kookmin 🏆 #8 at #pjm