Một lần nữa được ngồi trong ô tô của Jungkook, Jimin thực có trong lòng quá nhiều những nhộn nhạo khó tả, những cử chỉ của gã luôn luôn tử tế và ân cần như thế, cùng là đàn ông với nhau, ấy mà gã vẫn giúp Jimin mở cửa xe, vẫn giúp hắn chỉnh trang lại dây an toàn, hỏi sao cuộc đời gã lại có thể có một mối tình kéo dài đến hơn bốn năm dài như thế.
Jimin nhận ra mình không đặc biệt trong mắt gã như hắn tưởng, xét ra cũng là vì Jeon Jungkook quá đơn thuần, gã hoá ra cũng chỉ là lịch sự và cả nể chứ chẳng phải quý mến gì hắn cho cam.
- Này Jimin, nói chuyện chút đi?
Gã ngoái sang rụt rè bắt chuyện vì không khí tĩnh lặng chỉ xót lại tiếng gió từ điều hoà kêu lên ù ù, Jimin đang mơ màng, cũng gật đầu. Jungkook đăm chiêu.
- Bắt đầu bằng một câu hỏi nhé... ừm, từ khi nào anh phát hiện mình không.. thích con gái?
Jungkook tự cảm thấy mình một chút thô lỗ khi hỏi hắn câu hỏi này, nhưng dẫu sao cũng chỉ vì quá tò mò, nghĩ trong đầu thì thấy cũng bình thường mà sao khi nói ra miệng lại xấu hổ và lỗ mãng thế này cơ chứ? Jimin im lặng nhìn ra ngoài từ khung cửa kéo kín mít, họ Jeon ái ngại mấp máy.
- Tôi xin lỗi nhé? Câu hỏi có lẽ hơi riêng tư thì phải. Chúng ta chuyển chủ đ...
- Tôi nhận ra bản thân như vậy từ lớp tám.
Jimin cắt ngang câu nói lưng chừng của họ Jeon, hắn điềm nhiên nhìn thẳng cung đường dài đằng đẵng, nói tiếp.
- Tôi thấy các bạn nữ quanh trường mình không hấp dẫn, ngược lại, tôi đặc biệt rất thích các bạn nam cùng khoá, căn bản cũng vì cuộc hôn nhân của bố mẹ cũng ảnh hưởng đến tôi khá nhiều.
- Sao vậy?
Jimin thở dài, liếm môi như khựng lại, thở dài nói tiếp.
- Bố tôi li hôn mẹ.
- Tôi rất lấy làm tiếc.
Jungkook nhìn Jimin bằng một đôi mắt đầy thông cảm, nhưng rồi hắn chỉ tủm cười xua tay.
- Bố tôi có lấy người khác, thực ra bố mẹ tôi lấy nhau vì bị ép buộc, thành ra cũng chẳng hạnh phúc, nhưng giờ bố mẹ tôi và người đó bây giờ vẫn coi nhau là bạn bè, cũng thường xuyên tụ tập ăn uống như bình thường thôi.
Jungkook hơi giật mình vì câu chuyện có chút đặc biệt đó, gã hít vào một hơi.
- Chắc anh đã có khoảng thời gian khó khăn nhỉ? Vậy... gia đình anh biết chuyện chưa?
Họ Park gật nhẹ đầu, nhỏ giọng.
- Thời gian đầu thì cũng sốc, sau thì cũng quen rồi. Tôi cũng đã có giải thích, bố mẹ tôi cũng thoáng, thành ra cũng dễ chấp nhận chuyện đó thôi.
Jimin chép miệng, nói tiếp.
- Tình yêu với tôi đơn giản lắm, chỉ cần là mình yêu người ta, người ta yêu mình, cả hai đều có cảm xúc với đối phương, xu hướng cũng không quá quan trọng, miễn là thật lòng, đâu phải ai cũng hạnh phúc ngay từ đầu đâu?
Jungkook nghe hắn nói, cười lớn như tự mỉa mai chính mình, phải rồi, gã chính là kẻ không đạt được thứ hạnh phúc đó đấy? Và rồi gã nhận ra Jimin cũng thuộc dạng người có rất nhiều tâm sự, hắn ta cũng có những trăn trở, những chấp niệm riêng của mình về tình yêu, hắn không khước từ tình yêu mà là không dám bước chân vào ngõ cụt thêm một lần nào nữa. Jimin híp mắt ngáp ngắn ngáp dài, chép miệng thở dài lảng đi những suy nghĩ rối loạn trong tâm trí của cả hai.

BẠN ĐANG ĐỌC
[kookmin]: Problem?
Fiksi Penggemar- Vấn đề của em bây giờ là gì vậy? - Làm sao để buộc chân anh lại đó Jiminie! 🏆 #3 at #kookmin 🏆 #8 at #pjm