Chương 25

166 12 0
                                    

Xe đã chạy đến nhà, Lư Dục Hiểu nồng nặc mùi rượu bước xuống xe. 

Vừa đi đến cửa lại đụng phải người nào đó, cô lui về phía sau một bước, nhíu mày nhìn người kia.

Lư Vân Chiêu cũng nhíu mày nhìn cô: "Đi đâu về mà uống nhiều như vậy?"

Lư Dục Hiểu nhìn về phía sau anh ta: "Ba có ở nhà không?"

"Trong phòng".

"Ừ", Lư Dục Hiểu bày ra dáng vẻ kẻ côn đồ, "Anh nhỏ tiếng một chút, đừng để ông ấy biết".

Lư Vân Chiêu: "Cô mới là người nên nhỏ tiếng".

"Tôi biết rồi". Vừa dứt lời, Lư Dục Hiểu cảm thấy dạ dày muốn nôn, cô đột nhiên nhìn về phía sau Lư Vân Chiêu, sau đó đẩy anh ra nôn vào thùng rác bên cạnh.

"Ọe".

Lư Vân Chiêu bị cô làm cho hoảng sợ, đến lúc anh ta nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô càng hoảng sợ hơn: "Cô không sao chứ Lư Dục Hiểu".

Lư Dục Hiểu nhìn anh ta xua tay: "Không sao".

Lư Vân Chiêu nhíu mày, đi vào bếp rót một ly nước đưa cho cô: "Là xã giao sao? Việc này sau này đừng đi nữa".

Lư Dục Hiểu ho hai cái, đứng thẳng người: "Là họp lớp".

Cô không nhận lấy ly nước mà anh ta đưa, cô đi thẳng lên lầu.

Đúng lúc Lư Nhạc đi từ trong phòng ra thấy Lư Dục Hiểu đang đi lên, Lư Dục Hiểu mở cửa đi vào phòng, Lư Nhạc ngửi thấy mùi rượu nồng nặc cũng nhìn cô mấy lần. 

Lúc đi xuống lầu lại nhìn về phía phòng cô.

"Chị ta say rồi sao?"

Lư Vân Chiêu: "Ừ".

"Đúng là tửu lượng tốt thật".

Lư Vân Chiêu đột nhiên xoay người, lúc quay lại trên tay anh ta không chỉ là ly nước mà còn có thêm hộp thuốc.

"Nhạc Nhạc".

"Sao?"

"Cầm cái này lên phòng cô ấy cho cô ấy uống đi, nếu không thì ngày mai sẽ đau đầu".

Lư Nhạc đang ăn táo thì bỗng dừng lại, cúi đầu nhìn thứ trong tay Lư Vân Chiêu: "Sao anh lại đối xử tốt với chị ta như vậy?"

Lư Vân Chiêu nhìn cô: "Kêu em đi thì cứ đi đi"

"Không đi, muốn đi thì tự anh đi đi".

"Em cũng biết cô ấy không thích gặp anh, sao anh có thể đến phòng cô ấy được".

Lư Nhạc cười một tiếng: "Anh còn biết là chị ta không thích anh sao, chị ta rõ ràng không thích anh, vậy mà anh còn quan tâm chị ta như vậy".

"Nhạc Nhạc".

"Nếu lúc trước không phải vì chị ta không thích anh mà ép anh ra nước ngoài mấy năm liền không về, tự bản thân anh cũng biết rõ, lúc ở nước ngoài anh gọi về không phải hỏi thăm em và mẹ là nhiều, mà đều hỏi han Lư Dục Hiểu như thế nào".

Bàn tay cầm ly nước của Lư Vân Chiêu hơi run.

Lư Nhạc cắn môi: "Sau khi về nước, lúc Lư Dục Hiểu tốt nghiệp, anh liền nói với ba mẹ rằng muốn đi đến trường chị ta chụp tấm hình kỷ niệm, em thấy rằng bởi vì anh không muốn bỏ lỡ thời khắc quan trọng đó của chị ta đúng không? Lúc ba nói rằng muốn đi xem phòng ở của chị ta, anh cũng muốn đi theo. Lúc ông nội dẫn chị ta ra nước ngoài, anh cũng thường xuyên lấy cớ đi công tác bên Mỹ, có đôi lúc em nghĩ em mới chính là em gái ruột, nhưng anh lại không hề quan tâm em nhiều như anh quan tâm Lư Dục Hiểu".

Hiểu Thừa Hạ Thiên [chuyển ver] Khom Lưng Vì Anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ