Chương 37

159 10 1
                                    

Thừa Lỗi nói xong vẫn nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn được nữa.

Lư Dục Hiểu hơi sửng sốt, đột nhiên trêu anh: "Oa, chắc là thầy không phải đang cầu hôn với em đó chứ?"

Thừa Lỗi im lặng: "Cầu hôn thì em sẽ ở lại đây?"

Lư Dục Hiểu đột nhiên đứng dậy, có chút không được tự nhiên đi về phía phòng khách: "Thầy đừng tưởng bở, em sẽ không đồng ý".

Lư Dục Hiểu đi đến phòng khách ngồi xuống.

Trầm mặc một lúc lâu, Thừa Lỗi rủ mắt, duỗi tay sờ lông Quả Quả : "Đấu không lại em".

"Meo".

Lư Dục Hiểu ở lại nhà Thừa Lỗi một lát, Quả Quả cũng tỉnh giấc đi lại quanh phòng.

Lư Dục Hiểu thấy nó trèo lên trèo xuống, không nhịn được nói: "Thầy à, thầy xác định là nó bệnh thật sao?"

Thừa Lỗi chỉ tạm dừng một lát liền nói: "Xác định".

"Em thấy nó vẫn khỏe".

"Có thể là bởi vì uống thuốc nên khỏe một chút".

Lư Dục Hiểu "ừ" một tiếng, nhấc chân đi về phía Quả Quả : "Mày qua đây tao ôm một cái".

Quả Quả có lúc sẽ rất năng động, mà lúc này lại là lúc nó đang ở trạng thái năng động quá mức. Lư Dục Hiểu chạy theo nó muốn ôm, còn nó thì chạy lăng xăng không cho cô chạm vào.

Lư Dục Hiểu đuổi theo nó đến mức bực bội: "Cái đồ vô lương tâm, là ai ôm mày về từ bãi đỗ xe, là ai kết thúc cuộc sống lang thang của mày, bây giờ ôm một cái cũng không cho!"

Hùng hổ đi đến bên cạnh sô pha, Lư Dục Hiểu thở phì phì hết đạp rồi đá vào chân Thừa Lỗi : "Nhường một chút, em muốn ngồi".

Thừa Lỗi thu chân, cô đi vòng sang trước mặt anh.

Lư Dục Hiểu đặt mông ngồi lên sô pha, tiếp tục lẩm bẩm: "Đều nói mèo tương đối bạc tình, thật đúng như vậy, bây giờ không nhận em, vậy mà lại không cho ôm".

Vừa dứt lời, bên cạnh cô liền có một đôi tay vươn ra, trong chớp mắt, Lư Dục Hiểu đã bị người kia ôm ở trong ngực.

Ánh nắng ấm áp của ngày đông chiếu từ cửa kính, rèm cửa bay phấp phới, cắt những tia sáng thành nhiều dải sáng rơi xuống bên cạnh bóng của hai người. Xung quanh đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Lư Dục Hiểu có thể nghe được tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ chậm rãi vang lên.

Phía sau lưng ấm áp, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi hương đặc trưng của anh.

Giờ phút này, trong lòng Lư Dục Hiểu đột nhiên có cảm giác quái lạ, dường như thời gian không hề trôi đi, nó vẫn luôn ngừng ở thời điểm năm đó lúc cô gặp anh.

"Thầy làm gì". Thật lâu sau đó, Lư Dục Hiểu rốt cuộc cũng lên tiếng.

Thừa Lỗi không nhúc nhích, chỉ đem cằm khẽ tựa vào sườn mặt cô, nhàn nhạt nói: "Nó không cho ôm, tôi cho".

Hiếm khi Lư Dục Hiểu cảm thấy mặt có chút nóng, cô đưa tay cào vào tay anh: "Em muốn ôm Quả Quả, chứ không phải thầy".

Hiểu Thừa Hạ Thiên [chuyển ver] Khom Lưng Vì Anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ