Chương 50

138 10 0
                                    

Lư Dục Hiểu sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh: "Từ chỗ của anh lái xe qua đây gần ba tiếng đồng hồ".

Thừa Lỗi : "Ừm, hên là nơi đến không cần ngồi máy bay tới".

"Thầy à, em phát hiện anh đúng là có chút ngốc".

Thừa Lỗi búng vào trán cô: "Em nói cái gì".

"Ngày mai còn có việc, anh cứ vậy vừa đi vừa về thì còn muốn ngủ nữa hay không". Lư Dục Hiểu rầu rĩ nói, "Em chỉ thuận miệng nói, anh làm gì đột nhiên quay về".

"Chỉ là thuận miệng nói?" Thừa Lỗi cúi đầu nhìn cô, "Cho nên thật ra thì em không nhớ anh".

Lư Dục Hiểu quay đầu đi, khẩu thị tâm phi nói: "Không nhớ, anh mau chóng quay về đi".

Thừa Lỗi lặng đi một lúc, thật lâu sau mới đặt cằm cọ vào thái dương cô: "Nhưng anh lại nghĩ, anh muốn gặp em".

"..."

Nước mắt của Lư Dục Hiểu nhịn đã lâu như muốn vỡ òa, cô hít hít mũi, đột nhiên ngẩng đầu lên cắn một cái vào môi anh. Cô dùng lực hơi mạnh, lập tức đẩy Thừa Lỗi đến trước xe. Thừa Lỗi không kịp né tránh, cũng để cô tùy ý đè lên người mình làm bậy.

Anh cũng muốn chạm vào cô.

Đã nhiều ngày như vậy, mỗi ngày đều muốn chạm vào cô.

Môi lưỡi tương giao cọ xát, tay Thừa Lỗi mơn trớn mái tóc dài của cô, bắt đầu đảo khách thành chủ, anh không chút lưu tình cắn vào môi cô, như muốn đem cô nuốt vào bụng.

Giờ phút này, bọn họ ở gần nhau như vậy, gần đến mức làm anh có thể ngửi rõ hương thơm nhàn nhạt trên người cô.

Cái gì cũng đều đáng giá, bởi vì lời nói nhớ nhung của cô mà vội vàng rời khách sạn, bởi vì một câu nỉ non của cô mà gấp không chờ nổi muốn đến gặp cô, giờ phút này, bởi vì được ôm lấy cô, hết thảy đều đáng giá.

Thừa Lỗi ôm Lư Dục Hiểu thay đổi vị trí, biến thành anh đè cô lên xe, Lư Dục Hiểu bị anh kéo một cái thì chợt "ai da" một tiếng. Thừa Lỗi nhanh chóng dừng lại: "Làm sao vậy".

Sắc mặt Lư Dục Hiểu vẫn chưa bớt đỏ ửng, cô hắng giọng: "Không sao, chân bị té, có chút đau".

Thừa Lỗi nhíu mày, ngồi xổm xuống vén làn váy của cô lên.

"Thật là không sao".

Lư Dục Hiểu không thể ngăn anh, Thừa Lỗi đứng dậy ôm cô để cô ngồi vào hàng ghế sau xe, lại ngồi xổm xuống một lần nữa.

Lư Dục Hiểu mặc váy dài, Thừa Lỗi vén làn váy cô đến đầu gối, nhìn thấy có hai mảng bầm tím trên hai cái đầu gối. Ánh mắt anh trầm xuống, anh ngẩng đầu lên nhìn cô: "Sao lại thế này".

Lư Dục Hiểu có chút xấu hổ: "Lúc xuống cầu thang không cẩn thận bị hụt chân, sau đó bị té rồi quỳ trên đất..."

"Xuống cầu thang cũng có thể bước hụt chân? Em chạy bộ trên cầu thang sao?"

Lư Dục Hiểu liếc anh một cái: "Vừa ra khỏi phòng liền nghe Lư Nhạc nói anh tới tìm em, em sốt ruột, nên mới lập tức chạy xuống tìm anh".

Hiểu Thừa Hạ Thiên [chuyển ver] Khom Lưng Vì Anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ