Thế Anh nhận được cuộc điện thoại của Thanh Bảo, trong lòng vui sướng chưa được bao lâu thì em từ đầu dây bên kia giọng nói đầy hốt hoảng cầu cứu. Hắn nghe không rõ Thanh Bảo đang nói gì vì em nói quá nhanh, còn vừa nói vừa thở dốc nên không ngừng hỏi lại.
"Thanh Bảo, mày nói chậm thôi, alo ? Nói gì thế ?"
Hắn chỉ nghe được cậu nói câu hãy đến đường ***, phố **, cái nhà có cổng màu xanh dương rồi hắn không nghe được thêm gì từ em nữa. Chỉ nghe tiếng Nguyễn Sơn rít lên, sau đó hoàn toàn mất tín hiệu. Thế Anh không nghĩ gì nhiều, vội vã bắt taxi chạy tới nhà Nguyễn Sơn. Hắn vội tới nỗi còn không kịp mang giày mang dép.
"Bác cho tôi tới đường ***, phố ***, đi hết tốc độ hộ tôi. Bị phạt tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Nhưng mà giờ đang đèn đỏ."
Thế Anh rất muốn đấm ông ta một phát. Hắn ngồi nhìn đèn đỏ đếm ngược từng giây mà như đang ngồi trên đống lửa, có mấy giây trôi qua thôi mà hệt như mấy thế kỉ trôi qua vậy. Đến khi chuyển sang đèn xanh, hắn lay lay vai tài xế, nói."Tăng tốc !"
Bác tài xế nhìn Thế Anh mặc áo phông ngắn để lộ ra cánh tay phải đầy hình xăm, nghĩ nghĩ giang hồ là cái chắc. Không nghe lời tí nó lôi dao ra đe doạ thì có mà chết dở, đành nghe lời nhấn ga tăng tốc hết cỡ. Hắn sốt ruột, vẫn cảm thấy xe đi chậm hệt như rùa bò, bèn giục, "Nhanh nữa đi !"
"Nhanh hết cỡ rồi đó cậu ơi."
"Làm sao thì làm, mười phút nữa tới nơi cho tôi. Bao nhiêu tiền tôi cũng trả."
Mười phút làm sao kịp được. Đi đường chính ít nhất phải ba mươi phút mà đường tắt thì ít nhất phải hai mươi phút. Có vội cách mấy thì cũng cố mà chịu đi. Chưa kể còn dừng đèn đỏ, tắc đường kẹt xe chứ đâu phải dễ dàng gì.
Thế Anh không thể ngồi yên chờ đợi được, lấy điện thoại ra gọi cho em cả chục cuộc nhưng không ai nghe máy. Trong lòng dấy lên bất an lo sợ không biết em đã xảy ra chuyện gì rồi. Hắn vò loạn mái tóc của mình, biết ngay mà, trực giác của hắn mách bảo có sai đâu. Hắn ghét tên Nguyễn Sơn này cũng đúng thôi, đều có lý do cả.Hắn đã nói với Thanh Bảo bao nhiêu lần nhưng là do em đâu có chịu tin, lại còn tát hắn mấy cái rõ oan ức. Càng ngẫm, hắn càng tức điên, tay đấm thụp xuống ghế làm bác tài xế giật mình chút nữa thì chệch tay lái.
"Cậu gì ơi, ở đây có ba nhà có cổng màu xanh dương, mình đỗ ở nhà nào ?"
Thế Anh mở cửa xe bước ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò, "Bác ở yên đây chờ tôi, tí tôi quay lại."
Bác tài xế đổ mồ hôi hột vâng vâng dạ dạ. Chỉ cần liếc đến cái tay chi chít hình xăm kia là lại rùng hết cả mình, muốn không nghe cũng không được.
Thế Anh chẳng biết nhà nào mới đúng đành đứng đại trước cổng của ngôi nhà ở giữa, lịch sự đưa tay lên bấm chuông. Chứ giờ mà không biết, tự nhiên xông vào rồi không phải nhà của Nguyễn Sơn thì nhục lắm ! Một người phụ nữ bồng con từ trong nhà đi ra, giọng the thé, "Ai đấy ?""Cho tôi hỏi, đây có phải nhà của Nguyễn Sơn không ?"
"Tìm nhà của Nguyễn Sơn làm gì ? Đòi nợ à ?"
Đòi người yêu về được chưa ?
"Nhanh nhanh chỉ nhà cậu ta giúp tôi đi, tôi đang rất vội."
"Ngay sát bên nhà tôi đây này ."
Thế Anh chỉ kịp cảm ơn một tiếng cộc lốc sau đó chạy qua nhà bên cạnh, đạp cổng xông vào. Hắn đứng giữa nhà lớn tiếng gọi, "Trần Thiện Thanh Bảo, mày ở đâu ?"
Em ở trên này cố gắng chống chọi lại Nguyễn Sơn đang không ngừng lột sạch quần áo của mình, bỗng nghe thấy tiếng hắn liền hét lớn, "Thế Anh...", nhưng chưa kịp nói xong đã bị cậu bịt miệng.
Giờ trên người em chỉ còn lại độc nhất cái quần trong. Cần cổ, ngực, gáy, đều chi chít những vết hôn ngân, môi thì bị cắn chảy máu, nước mắt nước mũi tèm lem trông đến là đáng thương. Nãy giờ em phải chịu đựng, nhục nhã biết bao nhiêu. Chỉ cần một chút nữa thôi nếu Thế Anh không tới kịp, em e là mọi chuyện sẽ còn kinh khủng hơn nhiều nữa !
BẠN ĐANG ĐỌC
ab/ver | bạn trai cục súc có một không hai.
Fanfictionnếu mọi người hỏi tôi, yêu phải một Bùi Thế Anh siêu cục súc cảm thấy thế nào thì hãy chú ý nghe đây.... Bùi Thế Anh cục súc với tôi là vì lo lắng cho tôi, còn nếu anh ấy cục súc với bạn thì là do anh ấy ghét bạn đó, hiểu chưa? thể loại: sinh tử văn...