Chương 11

2.1K 97 11
                                    

Tiếng lạch cạch từ bàn phím vang đều đều trong phòng khách, mặc dù bây giờ chỉ mới hơn 6 giờ sáng một chút. Bởi vì học kỳ này đa số các tiết học của Jeff đều vào buổi sáng nên cậu có thói quen dậy sớm, kể cả ngày nghỉ như hôm nay. Âm thanh không thích hợp trong một buổi sáng thư thả như thế này thu hút sự chú ý của cậu, Omega nhỏ nhìn theo hướng âm thanh liền phát hiện Alan đang tập trung cao độ trước màn hình laptop.

"Bé con, dậy rồi à." Cuối cùng anh cũng phát hiện ra Jeff khi cậu tiến đến gần. "Bữa sáng của em ở trong bếp đấy."

Jeff nhìn quầng thâm dưới đôi mắt đục ngầu của người đàn ông đang ngồi trên sofa, cậu đoán có vẻ cả đêm hôm qua Alan không ngủ được bao nhiêu.

"Chú dậy từ sớm hay đến giờ vẫn chưa đi ngủ thế?"

"Ngủ được một lúc." Alan vẫn đang cắm cúi vào màn hình. "Nhưng quả thật lúc này không phải thời điểm thích hợp để ngủ đâu."

Hai vụ tai nạn xảy ra trong cùng một mùa giải, mà nạn nhân lại là King và tay đua trẻ tuổi đầy triển vọng của X-Hunter, hơn nữa còn có người tử vong. Điều này khiến nhiều người nghi hoài liệu đó có thật là sự trùng hợp hay không. Với cương vị là người đứng đầu X-Hunter, Alan phải tích cực phối hợp với cảnh sát điều tra cũng như xử lý khủng hoảng truyền thông. Công việc chất cao như núi khiến anh không có thời gian để ngủ đủ giấc.

Jeff cau mày tiến về phía người đàn ông đang xoa thái dương, thẳng tay gập laptop của Alan lại.

"Ơ, làm gì đấy?"

"Em không cần biết chú đã xong việc hay chưa, nhưng bây giờ chú cần đi ngủ." Omega nhỏ nghiêm nghị nhìn anh. "Chú mà ngã bệnh thì cả anh Babe và X-Hunter đều toang đấy."

Alan xoa mi tâm rồi đứng dậy. Anh biết Jeff nói đúng và anh không nên so đo với cậu bởi vì cậu là đứa nhóc rất cứng đầu. Jeff sẽ lườm anh đến khi anh chịu đi ngủ mới thôi.

"Chú phải tự biết thương mình chứ." Omega nhỏ đưa cốc nước ấm đến trước mặt anh. "Uống hết rồi đi ngủ, cấm chú uống cà phê nữa đấy."

"Ừ rồi, anh biết rồi."

Jeff âm thầm thở dài khi nhìn Alpha cao lớn lê bước chân nặng trĩu lên tầng. Tất cả mọi việc rối tung như thế này đều là do cậu. Mặc dù biết đó là cách tốt nhất nhưng cậu không thể ngừng tự trách bản thân. Jeff không muốn thấy Alan phải lao lực như vậy, nhưng cậu không thể giúp được gì cho anh.

Caffeine cũng không cứu nổi mi mắt đang muốn sụp xuống của Alan do làm việc cường độ cao trong nhiều ngày, vừa đặt lưng xuống giường anh đã ngủ một giấc đến tận xế chiều.

Ngủ đủ giấc đúng là có thể khiến tâm trạng tốt lên hẳn. Alpha lớn tuổi vươn vai ngắm nhìn khung cảnh từ ban công sau giấc ngủ dài. Phòng ngủ của chủ nhân ngôi nhà có góc nhìn đẹp nhất, từ đây anh có thể bao quát toàn bộ cảnh vật của khu vườn phía sau. Bất chợt đôi mắt anh bị đóng khung bởi cậu nhóc Omega phía bên dưới.

Jeff ngồi thư giãn bên hồ bơi. Cậu thả đôi chân xuống vung vẩy nghịch nước. Dáng người nhỏ nhắn cùng làn da sáng bật dưới ánh nắng khiến cậu trông như đứa trẻ mới lớn vô lo vô nghĩ. Xem ra tâm trạng cậu nhóc đã tốt lên nhiều khi ở nhà anh.

[ABO - AlanJeff] Flaming B-52Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ