Âu Dương ôm trên tay mấy quyển quyền pháp, một thân thanh sam bào đi đi lại lại trong gian phòng.
Bỗng cạch một tiếng, sự chú ý của anh liền dồn vào cánh cửa đằng xa.
-Huynh trưởng..
Trước mắt anh bước đến là thiếu niên thân vận một đạo hắc bào, trên cổ mang theo một chiếc khăn quàng, khí chất trên người cậu ta toả ra khiến người ta cảm thấy có phần hung ác, lại u ám làm người ta không rét mà run.
-Bát Giới, ngươi đến đây làm gì?
Âu Dương cất xong quyển quyền pháp cuối cùng lên kệ, cũng không để tâm quá nhiều đến cậu ta, tay đặt trên kệ sách vỗ vỗ mấy cái.
Lãnh Thanh Tùng không trả lời Âu Dương, cậu ta lẳng lặng tiến đến sau lưng anh, sau đó đưa tay ôm lấy eo anh, cằm tựa lên vai anh, khoản cách gần đến mức hơi thở ấm áp của Thanh Tùng bên tai anh có thể cảm thấy rất rõ.
-Tiểu nghịch tử ngươi lại phát bệnh cái gì? Hay là đang mộng du?
Âu Dương hơi nhíu mày, gỡ lấy hai tay đang quá phận của Thanh Tùng bên eo, sau khi quay người lại đưa tay ra phía sau Thanh Tùng, nhằm khi cậu ta thật sự mộng du thì cũng kịp thời đỡ lấy cậu ta nếu như cậu ta lăn đùng xuống đất.
-Huynh trưởng, ta không phải mộng du.
Thanh Tùng bắt lấy cổ tay đang đưa đến sau lưng mình của Âu Dương, lại như nhẹ nhàng vuốt ve mà lên tiếng.
-Vậy ngươi vào phòng ta làm gì?
-Ta muốn ngủ với ngươi...
Âu Dương hơi ngẩn người, lại ra vẻ có chút hoài nghi :
-Thanh Tùng ngươi cũng đâu phải con nít, không phải chính ngươi trước đó cũng bảo không cần ngủ với ta nữa sao?
Lãnh Thanh Tùng nghe vậy thì hơi nhíu mi, cậu ta nhìn sang phía cửa sổ vẫn chưa kéo lại rèm cửa, thấy bên ngoài hiện đang mưa to, liền nhanh chóng mở môi viện cớ :
-Ta sợ sấm..
Âu Dương nhìn tiểu nghịch tử mình nuôi nấng mấy năm giờ đang viện cớ để qua mặt mình, khoé môi anh vô thức giật giật mấy cái.
-Sao trước đây ở cùng ngươi ta lại không biết ngươi có nỗi sợ này nha?
Anh tiến đến kéo lại rèm cửa, ngoài miệng nói lời cự tuyệt nhưng anh vẫn đem giường mình dọn dẹp qua. Không mù liền biết Âu Dương là muốn Thanh Tùng đến ngủ bên cạnh chính mình.
Hành động này khiến Lãnh Thanh Tùng trong lòng như đốt lên lửa nóng, không tự chủ lại đi đến gần Âu Dương, hung hãn ôm lấy eo anh rồi đè mạnh anh xuống giường.
-Đau..! Thanh Tùng ngươi lại vì cái gì lên cơn a?!
Anh nhìn Lãnh Thanh Tùng trên thân đang cởi lấy y phục, thâm tâm không khỏi có chút hoảng sợ, lại biết trong Thanh Vân Tông này người đè được anh không chỉ có Trần Trường Sinh.
Nghĩ đến bản thân hôm qua vừa bị Trường Sinh đè ra hành suốt buổi tối, ít nhất hai ngày mới có thể bớt đau, hôm nay lại vì Thanh Tùng mà bị đè ra lần nữa, chắc chắn mấy ngày sau liền không thể đi lại bình thường.