Trong đại sảnh đón khách của phủ thành chủ, không khí có phần xấu hổ.
Sau khi Trịnh Vy Ỷ bị cấm chú biến thành bá đạo tổng tài ép cho người mang thuộc tính tổng tài chân chính - Giang Tứ á khẩu không trả lời được, hắn chính thức rơi vào thế hạ phong, một nam nhân men lì cuối cùng biến thành một đoá hoa yếu ớt.
Sau đó Hạ Tri Châu dẫn đại phu đến, không ngờ cấm chú của Trịnh Vy Ỷ vẫn chưa hết hiệu lực. Nàng chụp luôn lấy bàn tay đang định khám bệnh của đại phu, nhướng mày cười lạnh nói: "Ta cho phép ngươi chạm vào hắn rồi sao, hửm? Ngươi tự chặt cánh tay này đi hay là để ta tự mình động thủ?"
Đại phu hoảng hồn nhìn nàng một lát rồi thì thầm vào tai Hạ Tri Châu: "Cô nương này bị như vậy... đã bao lâu rồi?"
Tóm lại cuối cùng Trịnh Vy Ỷ đã bị trói gô lôi đi. Tấn trò khôi hài này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Sau khi nàng bình thường trở lại thì thề sẽ không bao giờ gặp lại Giang Tứ nữa. Nhưng mà hôm nay các trưởng môn trong môn phái, bao gồm cả Thiên Tiện Tử và Chân Tiêu kiếm tôn đều đến, thế nên dù không tình nguyện nàng cũng phải đến đại sảnh để gặp bọn họ.
- Lần này nhờ có các vị thiếu hiệp mà thành Già Lan mới vượt qua được khó khăn.
Bỏ qua vài câu chuyện ô dề ngoài lề thì Giang Tứ vẫn rất đáng tin tưởng. Hắn mặc một bộ quần áo to rộng, cả người toả ra khí chất trầm ổn, nhìn tuấn tú như ngọc, giọng nói cũng say như rượu quý, có thêm chút tự phụ của dòng giống con cháu thế gia: "Giang mỗ vô cùng cảm kích."
Trưởng môn Kỷ Vân Khai vẫn đang ở trong bộ dạng của một đứa trẻ thấy thế thì cười nhẹ. Bởi vì tay ngắn chân ngắn nên hắn đang tựa vào bàn, cố gắng với tay cầm lấy ấm trà: "Thiếu thành chủ không cần phải cảm ơn bọn ta. Hàng yêu trừ ma là bổn phận của đệ tử của Huyền Hư kiếm phái, huống chi chuyện của ma quân rất quan trọng, đương nhiên không thể coi thường được rồi."
Chân Tiêu ngồi bên cạnh thoáng nhìn qua, lặng lẽ dịch ấm trà gần về phía Kỷ Vân Khai thêm một chút: "Đúng vậy. Thiếu thành chủ có điều không biết, tuy rằng ma tộc tổn thất nghiêm trọng, hiện đã mai danh ẩn tích nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ đang có âm mưu quay trở lại dẫn đến sinh linh đồ thán. Gần đây ma khí bắt đầu xuất hiện ở một vài nơi. Nếu Huyền Diệp được thả ra ngoài thì chỉ sợ lại phải có một trận đại chiến."
"Thành Già Lan đã ngủ say ba trăm năm, yêu tộc trong thành không khác gì ếch ngồi đáy giếng." Giang Tứ thở dài: "Nói vậy thì sau khi tiên ma đại chiến kết thúc, chính đạo cũng bị tổn thất nghiêm trọng."
Trịnh Vy Ỷ lẩm bẩm: "Ngươi cũng biết mình là đồ cổ à?"
Dù nàng đã cố gắng đè thấp giọng nhưng vẫn bị Giang Tứ nghe thấy mà lườm cho một cái. Đại sư tỷ của Huyền Hư kiếm phái chưa bao giờ chịu nhận mình ở thế yếu, thế nên nàng cũng hùng hổ trừng lại hắn.
- Đúng vậy đó.
Thiên Tiện Tử hiếm khi nghiêm túc không cười phớ lớ mà ngồi điềm tĩnh uống trà: "Ba vị kiếm tu tài năng, Hà chưởng môn thì đã biến thành dáng vẻ như hiện tại, Ôn Hạc Miên mất hết tu vi, ngày ngày trốn trong u cốc không ra ngoài, còn vị ở Vạn Kiếm Tông kia thì... đến xương cốt cũng không còn."
BẠN ĐANG ĐỌC
[On-going] TÁC OAI TÁC QUÁI Ở SƯ MÔN, TA ĐƯỢC NAM CHÍNH THẦM THƯƠNG TRỘM NHỚ
HumorTÁC OAI TÁC QUÁI Ở SƯ MÔN, TA ĐƯỢC NAM CHÍNH THẦM THƯƠNG TRỘM NHỚ Tên cũ: SAU KHI KHÔNG NGỪNG TÌM CHẾT TA BỖNG BIẾN THÀNH "BẠCH NGUYỆT QUANG" Nguyên tác: 不断作死后我成了白月光 Tác giả: Kỷ Anh Tag: Xuyên không, HE, cổ đại, ngôn tình, tiên hiệp, tu chân, ngọt s...