Trong nhà đột nhiên có nhiều người thân xuất hiện, em trai em gái họ ngày một nhiều lên, đến chỗ ngồi cũng không có, vất vả lắm Lư Dục Hiểu mới rút được chân ra khỏi đám nhóc, chạy nhanh xuống lầu, lấy cả tay che lên mặt, nói: "Đừng qua đây, qua đây là chị kêu cứu đấy."
"Chị họ!"
"Chị họ!" Bọn nhóc cười hì hì chạy theo, tất cả đều chỉ hơn mười tuổi, mới vừa rồi lúc ôm đùi cô bọn chúng ngồi bệt xuống cầu thang, bây giờ đứng lên thì Lư Dục Hiểu mới phát hiện... "Tụi em lại cao thêm...."
"Dạ đúng vậy, đều cao lên nhiều lắm, so với chị còn cao hơn đó chị họ."
"Ha ha ha ha, chị Hiểu Hiểu là chú lùn, chị không xứng với Thừa Lỗi nhà em." Cô em họ nói một cách gọn gàng dứt khoát, ngay lập tức sau gáy bị ông nội lấy tay đánh xuống.
Cô em họ tê tê, đưa tay che đầu, khóc thút thít: "Chẳng lẽ không phải sao ạ? Chị họ với Thừa Lỗi hôn nhau không lẽ không cần nhón chân ạ?"
Lư Dục Hiểu : "......."
Trong phòng im lặng một lúc, cậu nhỏ cười nói: "Hiểu Hiểu à, con với Dương nhị thiếu gia tính chừng nào kết hôn vậy?"
Lư Dục Hiểu kéo ghế qua ngồi xuống, nói: "Chưa biết ạ, vẫn còn chưa có ý định đâu cậu."
Cậu nhỏ nghe vậy liền nhanh tay kéo Chu Tố Mẫn lại nói về chuyện này.
Người thân của cô xưa này đã vậy, Lư Dục Hiểu đã sớm quen, người một nhà vẫn đùa vui với nhau, điện thoại trong tay ông nội vang lên, âm thanh rất lớn, ông nội nghiêng đầu nhận mấy, alo một tiếng, không biết bên kia nói gì mà ông lập tức cười: "Được chứ được chứ. Tôi đã sớm nói rồi mà, chúng ta vẫn nên gặp mặt thôi. Ây da đã nhiều năm rồi vẫn chưa có cơ hội gặp lại, tôi vẫn luôn để trong lòng. Đúng đúng, là duyên phận, đúng là duyên phận. À không, Thừa Lỗi nhà ông rất tốt, Hiểu Hiểu nhà tôi cũng được thôi...."
Lời nói của ông đều giả khiêm tốn.
Ông vừa nhắc đến Thừa Lỗi thì một nhà đang vui đùa ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại, ai nấy đều hào hứng nhìn Lư lão gia, Lư lão gia vẫn chuyên tâm nói chuyện, còn tặng cho đối phương lời khen, Chu Tố Mẫn tò mò đưa mắt thăm hỏi nhìn Lư Dục Hiểu, Lư Dục Hiểu lắc đầu với bà, một lát sau, rốt cuộc Lư lão gia cũng nói chuyện xong.
Sau khi cúp máy, ông quay đầu nói với Chu Tố Mẫn: "Chuẩn bị một chút, ông nội của Thừa Lỗi sẽ đến đây thăm Hiểu Hiểu sớm thôi, hai nhà chúng ta phải gặp mặt rồi."
Chu Tố Mẫn sửng sốt: "Thật sao ạ?"
Dương Chấn là người như thế nào nha, mấy năm nay ông ta toàn ru rú trong nhà, trong tay nắm giữ nhiều tài nguyên và mối quan hệ như thế nhưng lại rất ít khi lộ diện, lúc ông ta nằm bệnh viện đã có nhiều người muốn đi thăm nhưng ông ta nhất mực không cho, cho nên những người đó cũng không dám đến, Lư Kiến Bang cũng từng gọi điện cho Dương Dương bày tỏ ý muốn đi nhưng vẫn bị Dương Chấn trực tiếp từ chối.
Vậy mà giờ lại chủ động muốn gặp mặt.
Cậu nhỏ và mấy người cô khác tỏ vẻ mặt hâm mộ: "Vậy là hai nhà phải gặp nhau rồi sao? Chắc là muốn định chuyện luôn rồi đây. Dương lão gia....thật sự rất nhiều năm rồi vẫn chưa ra gặp người đấy."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver] Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh Cp Hiểu Thừa Hạ Thiên
Roman d'amourTác giả:Bán Tiệt Bạch Thái Thể loại:Ngôn Tình Edit: Sym Văn án: Thừa Lỗi rút khỏi giới giải trí, giải trí Tinh Chu mở buổi họp báo cuối cùng cho anh. Nói tới việc mấy năm nay anh làm từ thiện, anh nói: "Giúp bà xã hoàn thành tâm nguyện." Nói tới lý...